CHƯƠNG
Tô Thu Quỳnh cảm thấy bản thân mình thật đen đủi, lúc cô đi xuống thang máy trong siêu thị thôi mà cũng có thể trẹo chân được.
Cơ thể của cô vốn dĩ đã không khỏe, lần này lại còn bị trẹo chân, đau đến mức cô không thể đứng lên được.
Tô Thu Quỳnh định ngồi tạm vào góc tường cho đỡ đau một chút đã thì tiếng của Lâm Tiêu đã vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tô Thu Quỳnh, cô bị trẹo chân đúng không? Cô đúng là ngốc chết đi được! Đi xuống thang máy mà cũng trẹo chân được.”
Nói xong, Lâm Tiêu không để cho cô nói gì, cõng thẳng cô lên vai.
Nhìn thấy Chiến Mục Hàng từ phía trước đi tới, không biết đầu anh ta bị chuột rút hay sao mà anh ta còn liếc nhìn bao cao su trên giá đồ bên cạnh, rồi nhanh chóng bỏ một hộp hiệu lớn nhất vứt vào trong giỏ mua hàng cạnh đó.
“Lâm Tiêu, anh bỏ tôi xuống đi! Anh không cần phải quản chuyện của tôi!”
Vốn dĩ vì bị trẹo chân mà tâm trạng của Tô Thu Quỳnh rất bực bội, vậy mà lại còn bị Lâm Tiêu mắng là đồ ngốc, trong lòng cô càng cảm thấy phiền não hơn.
Cô vùng vẫy muốn nhảy khỏi lưng Lâm Tiêu, đúng lúc vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Chiến Mục Hàng cách đó không xa.
Cơ thể Tô Thu Quỳnh cứng đờ ngay lập tức, những hình ảnh về cái chết thương tâm của hai đứa con của mình bắt đầu hiện lên trong đầu cô như một bộ phim, cuối cùng, tất cả các hình ảnh dần trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại một mảng màu máu đỏ tươi ùn ùn kéo đến bao trùm lấy.
Tô Thu Quỳnh hận, cô hận đến mức cả người run rẩy, cô không muốn nhìn thấy Chiến Mục Hàng, không muốn nhìn thấy tên thủ phạm đã giết hại hai đứa con của mình!
Tô Thu Quỳnh quên mất việc nhảy xuống khỏi lưng Lâm Tiêu, cô vùi đầu thật sâu vào lưng Lâm Tiêu, lúc này cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ là tránh tên ác ma Chiến Mục Hàng đó càng xa càng tốt.
Chiến Mục Hàng cũng không ngờ mình lại gặp Tô Thu Quỳnh với Lâm Tiêu ở đây, hơn nữa càng không ngờ rằng Tô Thu Quỳnh lại giống như một con chim nhỏ nằm sát trên lưng Lâm Tiêu, trông bọn họ giống như một cặp đôi yêu nhau sâu đậm vậy.
Mấy ngày trước Chiến Mục Hàng nghe Cao Bắc Vinh nói rằng gần đây Lâm Tiêu rất bận, anh ta đã hẹn Lâm Tiêu mấy lần nhưng đều bị cho leo cây.
Chiến Mục Hàng cứ tưởng rằng Lâm Tiêu đang bận đạo diễn cho một bộ phim hành động nào đó, nhưng không ngờ rằng anh ta lại đang bận tán tỉnh vợ cũ của mình!
Lúc này, Chiến Mục Hàng cười khẩy một tiếng, mở miệng chế giễu.
“Lâm Tam, cậu thật là nhàn rỗi, ngày ngày theo đuổi người phụ nữ mà tôi không cần như thuốc cao bôi trên da chó vậy!”
Thực ra Chiến Mục Hàng cũng không muốn xấu tính nói ra những lời cay nghiệt như vậy, nhưng khi nhìn thấy Tô Thu Quỳnh nằm ngoan ngoãn trên lưng Lâm Tiêu như thế, anh ta không cách nào kiềm chế được lửa giận trong lòng.
Người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này, trước mặt anh ta thì luôn xù lông nhím lên, nhưng ở trước mặt Lâm Tiêu thì cô lại ngoan ngoãn như một con mèo con, cô dựa vào cái gì mà làm như vậy!
Người phụ nữ mà anh ta không cần…
Mặt Tô Thu Quỳnh ngay lập tức trắng bệch, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt bất cần đời nhưng lại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.