CHƯƠNG
Hơn nữa, sâu trong thâm tâm, cô thật sự không muốn quá để ý cách nhìn của Chiến Hàng Mục, cô càng không có cách nào đối mặt với Chiến Mục Hàng, càng muốn khiến cho Chiến Mục Hàng không vui thì cô càng không có cách nào có thể buông bỏ thứ tình cảm đau lòng này mà làm lại từ đầu.
“Lâm Tiêu…”
Ngay lúc Tô Thu Quỳnh vừa muốn mở lời bảo Lâm Tiêu đặt mình xuống thì giọng nói cáu kỉnh của Chiến Mục Hàng vang lên trong không khí: “Tô Thu Quỳnh, em xuống ngay cho anh!”
“Tô Thu Quỳnh, nếu em dám hôn Lâm Tiêu, anh… anh nhất định sẽ khiến em hối hận!”
“Chiến Thất, cậu có bệnh à! Chuyện giữa tôi với Thu Quỳnh có liên quan gì đến cậu! Chiến Thất, hôm nay cậu đấm tôi một đấm, tôi không so đo với cậu, sau này cậu đừng xuất hiện trước mặt Thu Quỳnh một lần nào nữa, nếu không thì tôi xem như không có người anh em như cậu! ” Lâm Tiêu vô thức siết chặt Tô Thu Quỳnh trên lưng mình hơn nữa khiến Tô Thu Quỳnh dù có muốn nhảy xuống cũng không thể nhảy được.
Lâm Tiêu khiêu khích anh ta như vậy, Chiến Mục Hàng càng tức đến phát điên: “Lâm Tam, người sau này không được xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh phải là cậu đó! Lâm Tam, Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ của tôi, nếu như cậu còn xem tôi là anh em thì hãy tránh xa Tô Thu Quỳnh ra!”
“Người phụ nữ của cậu?” Lâm Tiêu bật cười, cười một cách phóng túng không nể nang gì, ý cười tràn đầy sự giễu cợt: “Chiến Thất, lúc ra ngoài cậu không phải quên uống thuốc rồi đấy chứ? Sáu năm trước, khi Tô Thu Quỳnh ở trong tù, cậu đã ly hôn với cô ấy rồi!”
“Chiến Thất, sao thế, cậu sắp cưới An Tình rồi mà, còn muốn bám lấy vợ cũ của mình không buông sao? Chiến Thất à, tôi quen cậu nhiều năm như vậy rồi, sao tôi không nhận ra cậu là loại người không biết xấu hổ như vậy nhỉ!”
Sắc mặt của Chiến Mục Hàng vốn dĩ đã đủ khó coi rồi, nhưng bây giờ Lâm Tiêu lại dám ở trước mặt Tô Thu Quỳnh nói anh ta không biết xấu hổ, khuôn mặt đẹp trai vốn đã ảm đạm càng trở nên u ám hơn.
Chiến Mục Hàng nheo mắt lại đầy vẻ nguy hiểm, cơn thịnh nộ mãnh liệt trên người khiến người khác gần như không có cách nào thở được.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, gằn từng chữ một đầy vẻ đe doạ: “Lâm Tam, cậu nói ai không biết xấu hổ?!”
“Chiến Mục Hàng, xem ra không chỉ não của anh không tốt mà tai của anh cũng có vấn đề đó!” Khoé môi của Tô Thu Quỳnh khẽ cong lên, khuôn mặt xinh đẹp như hoa nhưng nhìn không thấy chút sức sống nào phảng phất trên đó: “Chiến Mục Hàng, tất nhiên là Lâm Tiêu nói anh không biết xấu hổ rồi!”
“Nếu anh còn chưa nghe rõ, tôi không ngại nói lại lần nữa, Chiến Mục Hàng, anh là cái đồ không biết xấu hổ! Tô Thu Quỳnh tôi cả đời này chưa từng gặp một người đàn ông nào không biết xấu hổ như anh!”
“Tô Thu Quỳnh!” Đôi mắt Chiến Mục Hàng càng lúc càng đỏ, anh ta thật muốn xông tới xé nát khuôn mặt ngang ngược khiến người ta tức chết của Tô Thu Quỳnh.
Nhưng anh ta không thể ra tay.
Chiến Mục Hàng phiền não nhận ra, dù anh ta bị cô chọc tức đến phát điên thì anh ta cũng không nỡ tát cô một bạt cái!
Anh ta tức Tô Thu Quỳnh, bây giờ anh ta lại bắt đầu tức chính bản thân mình, Chiến Mục Hàng anh từ khi nào chịu thua như vậy! Anh ta thật sự bị người phụ nữ tên Tô Thu Quỳnh này chọc đến phát điên rồi!
“Chiến Mục Hàng, anh im đi! Anh không cần phải nhắc đi nhắc lại cái tên Tô Thu Quỳnh của tôi, tôi cũng không phải là người mất não đến mức ngay cả tên của chính mình cũng không thể nhớ được. Anh đấy Chiến Mục Hàng, tôi thật sự không biết anh mất não hay bị mù nữa, bản thân chướng mắt đến nỗi khiến người ta chán ghét như thế mà cũng không nhận ra!”