CHƯƠNG
“Anh Mục Hàng, anh và ai ở bên trong?”
An Tình cắn chặt môi, giọng nói của cô ta nghe thì rất dịu dàng yếu đuối, trong lòng đã đầy mụn độc.
Sau khi ở tiệm váy cưới gặp được Tô Thu Quỳnh thì cô ta phát hiện, ánh mắt của Chiến Mục Hàng luôn nhìn chằm chằm vào người của Tô Thu Quỳnh, ánh mắt của cô ta lại đuổi theo Chiến Mục Hàng.
Vậy nên, khi Chiến Mục Hàng đi theo Tô Thu Quỳnh cùng vào phòng thử đồ thì cô ta đã chú ý tới.
Cô ta lúc đó hận tới mức gần như muốn cắn tan hàm răng trong miệng, đặc biệt là sau khi cô ta đi tới theo, cô ta nghe thấy âm thanh bên trong phòng thử đồ, cô ta càng hận tới mức muốn giết người.
Cô ta căn bản đã hận tới cực điểm, điều khốn nạn hơn là cô ta không thể công khai bộ mặt xấu xí như Tô Thu Quỳnh cho mọi người được.
Nam chính trong phòng thử đồ là vị hôn phu của cô ta, vài ngày nữa, chính là chồng của cô ta, An Tình cô ta sao có thể để người khác biết, trước đám cưới của bọn họ, vị hôn phu của cô ta ở trong phòng thử đồ của tiệm váy cưới, chạm vào người phụ nữ khác!
An Tình cô ta không mất mặt nổi!
Thậm chí, vì cái gọi mặt thể diện của cô ta, cô ta còn phải đuổi tất cả nhân viên đi, một người đứng canh ở bên cạnh phòng thử đồ, tránh sự bẩn thỉu bên trong bị người khác phát giác.
Gương mặt nhỏ của Tô Thu Quỳnh tái nhợt một mảng, cô đè thấp giọng, van xin: “Chiến Mục Hàng, An Tình đến rồi, anh rời khỏi phòng thử đồ có được không?”
Chiến Mục Hàng đương nhiên cũng nghe thấy tiếng của An Tình, anh biết sau khi An Tình nhìn thấy anh và Tô Thu Quỳnh ở cùng nhau, chắc chắn lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, anh đau đầu muốn chết khi An Tình quậy như vậy.
Nhưng buông Tô Thu Quỳnh ra ư?
Anh bây giờ căn bản không làm được!
Người đàn ông làm loại chuyện này, đã hứng lên rồi, bỗng dưng bị cắt ngang, thật sự là muốn mạng. Chiến Mục Hàng bây giờ đã là tên đã lên cung, không thể không bắn, anh không dừng lại được.
Mãi cho tới An Tình sắp nghiến gãy hàm răng của mình, âm thanh bên trong mới từ từ dừng lại.
Chiến Mục Hàng không hề thương tiếc đẩy Tô Thu Quỳnh ngã trên sàn, anh chỉnh lại áo sơ mi của mình, mở cửa lớn của phòng thử đồ ra, đi ra bên ngoài.
Làm loại chuyện này, đàn ông và phụ nữ thật sự rất không công bằng, Tô Thu Quỳnh của bây giờ cả người nhếch nhác, không thể gặp người khác, nhưng Chiến Mục Hàng chỉ cần chỉnh lại một chút, vẫn phong độ ngời ngời, mặt người dạ thú.
Tô Thu Quỳnh biết, cô ta ngã ở trên sàn như vậy, nhất định vô cùng nhếch nhác, nhưng cô bị Chiến Mục Hàng đẩy ngã lần này thật sự rất đau, nhất thời cô thật sự không bò dậy nổi.
Chiến Mục Hàng cảm thấy mình thật sự rất nực cười, anh cũng sắp bị người phụ nữ không biết điều Tô Thu Quỳnh này làm cho tức chết rồi, anh còn lo lắng bộ dạng quần áo không chỉnh tề này của Tô Thu Quỳnh sẽ bị người khác nhìn thấy.
Khi đi ra khỏi phòng thử đồ, anh nhanh chóng cởi áo vest của mình ra, ném lên người của Tô Thu Quỳnh, vừa hay che kín làn da lộ ra ở bên ngoài của cô.
“Tô Thu Quỳnh, hôm nay đều là do em tự mình chuốc lấy! Em đáng đời!”
Chiến Mục Hàng nói xong lời này thì định vừa tiêu sái lại lãnh khốc đá cửa lớn của phòng thử đồ ra, ai ngờ, anh còn chưa đá cửa ra, chiếc áo vest anh phủ trên người của cô đã bị cô dùng sức giật xuống, hằn học đập vào mặt của anh.