CHƯƠNG
An Tình nhẹ nhàng nắm chặt tay của Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, chiếc váy cưới này thật đẹp! Em rất thích! Anh Mục Hàng, em thử chiếc váy cưới này có được không?”
Lời này của An Tình có ý tứ rất rõ ràng, cô ta muốn thử chiếc váy cưới này, đương nhiên Tô Thu Quỳnh phải nhường, cởi chiếc váy cưới này để cô ta thử.
An Tình cũng không biết Tô Thu Quỳnh đến đây chỉ là để chụp quảng cáo, cô ta cho rằng cô có thể sắp kết hôn với người đàn ông nào đó, một mình tới đây thử váy cưới.
Tô Thu Quỳnh gả cho ai, An Tình không để tâm, dù sao cô ta cảm thấy bông hoa héo tàn như Tô Thu Quỳnh không thể tìm được người đàn ông tốt.
Cô ta cảm thấy Tô Thu Quỳnh đến tiệm váy cưới nổi tiếng cao cấp như này thử váy cưới, cũng chỉ có thể ngắm thôi, cô chắc chắn không có tiền mua bất cứ chiếc váy cưới nào ở đây.
Chiếc váy cưới màu đen này quả thật rất đẹp, nhưng nếu chỉ bày ở đó, An Tình vẫn không tới mức cứ phải muốn nó.
Nhưng bây giờ, chiếc váy cưới này lại mặc trên người của Tô Thu Quỳnh.
Từ bé, An Tình đã thích cướp đồ của Tô Thu Quỳnh, mặc kệ là đàn ông hay quần áo, cái mà Tô Thu Quỳnh muốn, An Tình cô ta đều sẽ cướp về.
Chiếc váy cưới mà Tô Thu Quỳnh nhìn trúng này, An Tình cô ta đương nhiên phải đường hoàng cướp lại.
Cô ta cũng muốn Tô Thu Quỳnh nhìn thấy, mặc kệ Tô Thu Quỳnh có không biết xấu hổ thế nào mà câu dẫn Chiến Mục Hàng, Chiến Mục Hàng cũng sẽ đứng về phía của An Tình cô ta.
Chiến Mục Hàng làm sao không biết suy nghĩ trong lòng An Tình chứ, lòng tham của An Tình khiến anh ta chán ghét, nhưng vừa nghĩ tới việc Tô Thu Quỳnh mặc váy cưới là vì Lâm Tiêu, anh lập tức muốn giúp An Tình cùng nhau khiến cô không vui.
“Tô Thu Quỳnh, cởi váy cưới ra!” Chiến Mục Hàng lạnh lùng ra lệnh.
Chị Ngô quản lý của tiệm váy cưới đã chú ý tới tình hình bên này, chị ta vội vàng chạy tới điều đình: “Cậu Chiến, xin hỏi anh có gì căn dặn?”
“Người phụ nữ của tôi nhìn trúng chiếc váy cưới này!” Chiến Mục Hàng nói chuyện với chị Ngô, nhưng ánh mắt của anh luôn dừng trên người Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, cởi!”
Tim của chị Ngô đập thình thịch, sự cay độc của Chiến Mục Hàng chị ta đã từng nghe nói, chị ta không dám đắc tội với Chiến Mục Hàng, nhưng chiếc váy cưới này còn phải dùng để chụp quảng cáo, bây giờ cũng không thể bán cho anh, chị ta chỉ có thể khéo léo nói: “Cậu Chiến, hay là anh và cô An xem thêm chiếc váy cưới khác? Chiếc váy cưới này…”
“Người phụ nữ của tôi muốn chiếc váy cưới này!” Chiến Mục Hàng lạnh lùng cắt ngang lời của chị Ngô, anh nhướn mày, gần như khiêu khích mà nói với Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, sao hả, em đây là muốn cướp đồ với người phụ nữ của Chiến Mục Hàng tôi sao?!”
“Được, nếu cô An đã thích đồ mà tôi từng mặc như vậy, tôi bây giờ c ởi đồ ra, nhường cho cô An.” Tô Thu Quỳnh rất bình thản, khóe miệng nhếch lên, xoay người cầm lấy một chiếc váy cưới khác mà cô muốn thử, đi về phía phòng thử đồ.
Đồ mà cô mặc tới đã không thể mặc được nữa, chỉ có thể mặc váy cưới, không để để mình [email protected] truồng được.
Lời này của Tô Thu Quỳnh nói không chút gợn sóng, nhưng nghe vào tai của An Tình, lại hoàn toàn biến vị.