“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không có người nhận.”
Đầu bên kia điện thoại lặp đi lặp lại giọng nói máy móc của nữ, Nhan An Bảo có chút bực bội, đặt điện thoại trong tay xuống, được rồi, bây giờ ông cậu đang bị thương, có lẽ không tiện nhận điện thoại, đợi sau khi ông cậu khỏe hơn một chút, cậu bé nói với ông cậu cũng không muộn.
Lúc Nhan Nhã Tịnh vội vàng đến Tầm Viên, Cao Bắc Vinh vừa phải dốc sức bình sinh để kéo Lưu Thiên Hàn lên giường.
Cao Bắc Vinh sợ chạm đến vết thương trên lưng Lưu Thiên Hàn, anh ta để anh nằm sấp.
Thực ra, lúc nãy lời mà Cao Bắc Vinh nói trong điện thoại có chút khoa trương, vết thương của Lưu Thiên Hàn cũng có chút nặng, nhưng cũng không đáng sợ như anh ta hình dung.
“Lưu Thiên Hàn, cậu nặng thật đấy, mệt chết tôi rồi!”
Cao Bắc Vinh nằm bò trên giường thở hổn hển, Lưu Thiên Hàn nhìn trông có vẻ gầy, nhưng rất cường tráng, chân của anh ta vẫn còn chưa khỏi hẳn, anh ta lê cái chân bị phế một nửa kéo anh lên trên giường, anh ta mệt đến như gần như mất một lớp da.
Cao Bắc Vinh vẫn chưa kịp thở được mấy hơi, anh ta chỉ cảm thấy mông đau nhức, là bị Lưu Thiên Hàn không chút khách khí đá từ trên giường xuống.
Cao Bắc Vinh than vãn, qua cầu rút ván cũng không như thế này đâu!
Than vãn rồi lại than vãn, Lưu Thiên Hàn bị thương, Cao Bắc Vinh thật sự rất lo lắng, còn lo lắng hơn bất kỳ ai.
Anh ta và Lưu Thiên Hàn là tình nghĩa anh em, người khác không thể hiểu được.
Thực lực của nhà họ Cố, thực ra không kém hơn nhà họ Lưu là bao, rất nhiều người đều nói, anh ta không lo việc chính sự, chỉ biết sống không mục đích ở phía sau Lưu Thiên Hàn.
Chỉ có mình anh ta biết, tình cảm giữa anh ta và Lưu Thiên Hàn trân quý đến mức nào.
Anh ta và Lưu Thiên Hàn sinh ra trong gia đình như thế, từ khi sinh ra, bọn họ đã định trước là cao cao tại thượng, là trung tâm của vũ trụ.
Nhưng hưởng thụ ánh hào quang vô tận, đồng thời cũng phải chịu đựng những gánh nặng mà vinh hoa phú quý đem lại cho họ, bọn họ cũng từng bị phản bội, liếm máu trên lưỡi dao, thậm chí, còn bị chính người thân của mình đâm cho một dao.
Tình cảm bạc bẽo, lòng người khó lường, lợi nhuận dường như còn quan trọng hơn tình thân.
Lưu Thiên Hàn không đối xử với anh ta như vậy, anh thật lòng xem anh ta là bạn, bề ngoài anh trông lạnh lùng như tảng băng, nhưng bên trong có thể liều mạng vì bạn bè.
Từ năm bọn họ mười tám tuổi, bọn họ gặp phục kích ở nước ngoài, Lưu Thiên Hàn vì cứu anh ta mà không màng sống chết của bản thân, anh ta đã quyết định, đời này, tình bạn của bọn họ còn trân quý hơn tất cả vinh hoa phú quý.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Cao Bắc Vinh bò từ trên mặt đất dậy, trong lòng hung hăng đạp Lưu Thiên Hàn mấy cái, sau đó chạy đi mở cửa.
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đứng ở cửa, Cao Bắc Vinh đã nhìn thấy cứu tinh, anh ta vội vàng để cô vào trong nhà, anh ta xoa cái mông bị Lưu Thiên Hàn ngược đãi đến thảm của mình: “Bác sĩ Nhan, cuối cùng cô cũng đến rồi, nếu như cô còn không đến, cái mông của tôi sắp bị Lưu Thiên Hàn ngược đãi đến tả tơi rồi!”
Nói xong, Cao Bắc Vinh lại ai oán xoa cái nơi vẫn còn đau của mình.
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn mông Cao Bắc Vinh, được rồi, cô thừa nhận gần đây đầu óc cô không được trong sáng lắm, toàn suy nghĩ lệch lạc: “Không phải cậu Lưu bị thương rất nặng sao, anh ta còn có sức để cùng với anh…”
“Khụ khụ….” Nhan Nhã Tịnh không khỏi ho mấy tiếng: “Cậu Lưu đúng là bụng đói vơ quàng.”
Bụng đói vơ quàng….
Trái tim nhỏ bé của Cao Bắc Vinh khẽ rẩy, anh ta biết chắc chắn Nhan Nhã Tịnh đã suy nghĩ lệch lạc, quả thật, lời nói lúc nãy của anh ta rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Nghĩ đến anh ta còn đang muốn cố gắng tác hợp Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn, đương nhiên anh ta không thể để Nhan Nhã Tịnh hiểu nhầm anh ta với Lưu Thiên Hàn có mối quan hệ không chính đáng gì đó được.
Anh ta vội vàng thu tay từ phía sau lại: “Bác sĩ Nhan, hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi, tôi và Lưu Thiên Hàn vô cùng trong sạch, lúc nãy mông tôi bị cậu ta đá! Bác sĩ Nhan, không lẽ cô nghĩ tôi là tiểu thụ hả? Dáng vẻ ông đây rất tuấn tú, lịch sự, sao có thể là thụ chứ! Tôi là trai thẳng %!”
Nhan Nhã Tịnh không nói gì, lúc nãy, cô quả thật nghĩ Cao Bắc Vinh là tiểu thụ.
Cao Bắc Vinh trông rất đẹp trai, gánh được mấy chữ phóng khoáng, tiêu sái, đường nét khuôn mặt của anh ta tinh tế, rất có hương vị đàn ông, chỉ là cậu Lưu là một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, càng không thể là bé thụ.
Nhan Nhã Tịnh không suy nghĩ linh tinh nữa, cô nhìn về phía cầu thanh: “Cậu Lưu ở trên tầng?”
“Đúng vậy, tôi phải mất rất nhiều sức lực mới kéo được Lưu Thiên Hàn lên tầng!” Cao Bắc Vinh khuôn mặt tràn đầy sức oán giận: “Một người tàn phế như tôi, vô cùng khó khăn có biết không!”
Sợ đợi lâu, vết thương của Lưu Thiên Hàn sẽ càng nghiêm trọng, Cao Bắc Vinh vội vàng nói: “Bác sĩ Nhan, cô mau đi lên xử lý vết thương cho Lưu Thiên Hàn đi! Bây giờ cậu ta đã sốt đến mức không biết gì rồi, cô còn không cứu cậu ta, chúng ta thật sự phải thu xác cho cậu ta đó!”
Nói xong câu này, Cao Bắc Vinh đột nhiên nở một nụ cười với Nhan Nhã Tịnh: “Bác sĩ Nhan, cô yên tâm, tối nay tôi sẽ không làm phiền cô với Lưu Thiên Hàn.
Tối nay chắc chắn cậu ta sẽ không có sức để phản công lại cô, cô có thể tùy ý ức hiếp cậu ta!”
Nói xong, Cao Bắc Vinh còn nháy mắt với Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh không muốn người khác hiểu nhầm mối quan hệ của cô với Lưu Thiên Hàn, cô nghiêm túc nói với Cao Bắc Vinh: “Anh nghĩ nhiều rồi, tối nay tôi đến đây chỉ là giúp cậu Lưu xử lý vết thương, ra tay với một bệnh nhân, khẩu vị của tôi không nặng như vậy!”
Cao Bắc Vinh bị Nhan Nhã Tịnh chặn họng, không nói nên lời, trong lúc thất thần, Nhan Nhã Tịnh đã đi lên tầng, Cao Bắc Vinh ngồi trên sofa phòng khách, than ngắn thở dài.
Hình như Nhan Nhã Tịnh không có hứng thú với Lưu Thiên Hàn, xem ra, con đường theo đuổi vợ của Lưu Thiên Hàn còn rất dài!
Cửa phòng của Lưu Thiên Hàn không khóa, Nhan Nhã Tịnh đẩy cửa đi vào.
Trên người anh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía sau lưng của chiếc sơ mi đã không nhìn rõ được màu sắc ban đầu, đỏ một mảng, nhìn thấy mà giật mình.
Mắt Nhan Nhã Tịnh lại bắt đầu không kiềm chế được mà cay cay, cô cầm hộp thuốc đi đến bên cạnh giường, khẽ gọi một tiếng: “Cậu Lưu.”
Không có ai trả lời cô.
Nha Nhã Tịnh vội vàng bỏ hộp thuốc xuống, sờ trán Lưu Thiên Hàn, trán anh rất nóng, có lẽ bị sốt nên ngủ rồi.
Nhan Nhã Tịnh không dám kéo dài, cô lấy dụng cụ ra, bắt đầu xử lý vết thường trên lưng cho Lưu Thiên Hàn.
Vết thương trên lưng của anh, to hơn bàn tay của cô, máu thịt lẫn lộn, đâm vào mắt cô khiến nó đau nhức.
Bây giờ, cô thật sự ngày càng không hiểu anh, anh ghét cô như vậy, xem cô như kỹ nữ, xem cô như một người phụ nữ ham vinh hoa phú quý, tại sao phải hành hạ bản thân vì cô như vậy.
Trái tim người đàn ông mới thật sự là sâu như đáy biển.
Anh cứu cô mà không hề quan tâm đến bản thân mình, cô rất cảm động, nhưng cô không phải nữ chính ngốc nghếch, ngọt ngào trong tiểu thuyết, cảm động là muốn lấy thân báo đáp.
Cô có nguyên tắc và sự kiên trì của mình, điều quan trọng là, cho dù cô đồng ý, cậu Lưu cũng sẽ không cần, anh chỉ chê cô bẩn.
Nhan Nhã Tịnh cũng đã từng xử lý những vết thương còn đáng sợ hơn vết thương phía sau lưng của Lưu Thiên Hàn, nhưng cô chưa từng căng thẳng như bây giờ, cô cảm thấy, dường như cô đã phải dốc hết sức lực mới có thể băng bó xong vết thương trên lưng cho anh.
Đặt dụng cụ vào trong hộp thuốc, vẫn chưa kịp thở, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy cổ tay mình đau, Lưu Thiên Hàn đã kéo cô vào lòng.
Anh sốt đến mức ý thức có chút mơ hồ, mắt anh nhắm chặt lại, môi anh mấp máy, đột nhiên hôn cô, anh nói: “Nhan Nhã Tịnh, anh muốn em!”.