CHƯƠNG
Nhưng cho dù nằm mơ, anh cũng không nhìn thấy bốn món mặn một món canh tràn ngập tình yêu trên bàn nữa.
Đầu bếp ở biệt thự Bán Sơn nấu nướng ngon hơn Tô Thu Quỳnh, nhưng đầu bếp có giỏi nữa, cũng không ra được, hương vị của gia đình mà trước đây khiến anh suýt nữa không thể kiên trì với lời hứa mà anh dành cho An Tình.
Hương vị của gia đình…
Tay của Chiến Mục Hàng hơi run rẩy, trước kia, anh có một gia đình, nhưng anh tận tay phá hủy gia đình của anh!
Cũng không cứu vãn được nữa!
Vốn bầu không khí trong phòng khách của Lâm Tiêu vẫn rất hài hòa, sau khi Chiến Mục Hàng và An Tình đến thì chỉ còn lại sự gượng gạo.
Tô Thu Quỳnh từ sau bếp đi ra, bầu không khí trong phòng khách càng ngại ngùng hơn.
An Tình lại giống như cảm thấy không khí này vẫn không đủ ngại ngùng, cô ta cười giả nai nhìn Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, tôi không ngờ cô và Lâm Tiêu vậy mà trở thành một đôi. Như vậy vừa hay, tôi và anh Mục Hàng kết hôn, vẫn thiếu một cặp phù dâu phù rể, không bằng cô và Lâm Tiêu tới làm phù dâu phù rể cho chúng tôi đi?”
Sau khi An Tình nói xong câu này, sắc mặt của mọi người trong phòng khách hoặc ít hoặc nhiều đều cũng chút khó coi.
Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng còn có quan hệ phức tạp giữa An Tình, mọi người đều biết, kêu vợ cũ của Chiến Mục Hàng làm phù dâu cho bọn họ, An Tình này là não tàn sao?
Tối hôm nay, Nhan Nhã Tịnh không muốn khiến Tô Thu Quỳnh khó chịu, cô vốn là định phớt lờ Chiến Mục Hàng và An Tình, nhưng An Tình này lại liều mình muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại!
An Tình khiêu khích Tô Thu Quỳnh như vậy, Nhan Nhã Tịnh thật sự không nhịn được rồi!
Lúc này, đôi đũa trong tay của Nhan Nhã Tịnh để xuống, cô định dạy dỗ trà xanh siêu cấp não tàn An Tình này!
Lời của Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói ra thì Lâm Tiêu đã bật cười mỉa mai, đôi mắt màu lam sẫm đó của anh ta tràn ngập sự chê bai mà dừng trên mặt An Tình: “An Tình, đầu óc này của cô là có chút vấn đề nhỉ?”
“Người phụ nữ khác kết hôn tìm phù dâu đều tìm người xấu hơn mình, cô kết hôn lại cứ muốn tìm một người xinh đẹp hơn cô gấp trăm nghìn lần làm phù dâu cho cô, đầu óc này của cô là bị nước vào hay là bị cửa kẹp rồi?”
“Phì…”
Cao Bắc Vinh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, anh ta cũng không thích An Tình, nhưng bình thường nể mặt của Chiến Mục Hàng, anh ta lười quan tâm An Tình, bây giờ An Tình khiêu khích bạn tốt của chị dâu, anh ta đương nhiên là phải kiên định đứng ở phía Tô Thu Quỳnh.
Huống chi, anh ta từ tận đáy lòng cảm thấy lời nói này của Lâm Tiêu nói rất có lý.
Ánh mắt của Cao Bắc Vinh từ từ quét qua gương mặt của Tô Thu Quỳnh, sau đó lại dừng trên mặt của An Tình.
Anh ta dường như đưa ra kết luận, khẽ gật đầu: “Ừm, Lâm Tam vẫn là lần đầu tiên nói chuyện có lý như này! Người phụ nữ biết rõ bản thân, kết hôn đương nhiên sẽ không tìm phù dâu có nhan sắc đè bẹp mình! Cô An, IQ của cô có hơi cao!”
Cao Bắc Vinh cũng không biết từ đâu lấy ra một hạt óc chó, anh ta vô cùng chu đáo đưa tới trước mặt An Tình: “Cô An, về sau ăn nhiều hạt óc chó, bổ não!”