CHƯƠNG
Thấy được Nhan An Mỹ an ủi, cảm xúc của Hách Trung Văn mới tốt hơn một chút, Nhan An Bảo yên lặng ra khỏi phòng, đi vào trong phòng bếp dự định bỏ sức ra làm bữa tối cho Hách Trung Văn.
Đúng là Nhan An Bảo thông minh khác người, nhưng cũng không phải là chuyện gì cũng có thể làm rất hoàn mỹ.
Ví dụ như nói tài nấu nướng, trước đó Nhan An Bảo muốn giúp Nhan Nhã Tịnh giảm bớt gánh nặng, cho nên xuống bếp nấu cơm giúp Nhan Nhã Tịnh. Nhưng cậu bé đã thử rất nhiều lần, chuyện duy nhất mà cậu bé có thể làm đó chính là cơm chiên trứng.
Cho nên tối ngày hôm nay, bữa cơm tình yêu mà Nhan An Bảo làm cho Hách Trung Văn là một dĩa cơm chiên trứng thật to.
Vì để bày tỏ tình yêu tràn đầy trong món cơm chiên trứng, Nhan An Bảo còn chiên hai quả trứng, cắt thành hình trái tim.
Thứ duy nhất không được hoàn mỹ, đó chính là hai cái trứng đều khét đen.
Nhan An Bảo thấp thỏm bưng món cơm chiên trứng mà mình đã cố gắng hết sức làm đi vào trong phòng Hách Trung Văn, cậu bé vỗ nhẹ vào vai Hách Trung Văn: “Ba ơi, ba mau ăn chút gì đi, nếu như đói chết thì con và An Mỹ sẽ đau lòng lắm.”
“Cục cưng, cảm ơn con đã quan tâm, nhưng mà ba không thấy ngon miệng.”
“Nhưng mà ba à, món cơm chiên trứng này là con tự mình xuống bếp làm đó, ba không thể nể mặt cục cưng một chút được ư?”
Nghe Nhan An Bảo nói như vậy, ánh mắt của Hách Trung Văn không tự chủ mà nhìn vào dĩa cơm chiên trứng trong tay Nhan An Bảo.
Hách Trung Văn cảm thấy mình thật là yếu ớt, anh ta đường đường là thanh niên trai tráng, nhìn món cơm chiên trứng vậy mà cánh mũi lại chua chua.
Nhan An Mỹ sợ Hách Trung Văn tiếp tục ngược đãi dạ dày của mình, cô bé vội vàng nói: “Ba ơi, ba nhanh ăn chút cơm đi.”
Dừng lại một chút, cô bé lại dối lòng mà nói: “Đồ ăn của anh trai làm rất là ngon, nhất là món cơm chiên trứng, cùng với trứng rán…”
Nhan An Mỹ nhìn thoáng qua cái trứng rán hình trái tim đen xì, tiếp tục giả vờ không nhìn thấy: “Món cơm tình yêu trứng rán của anh trai con làm là ngon nhất ?Thơm mà không ngán màu sắc và hương vị đều đủ. Ba à, ba nhanh ăn thử một miếng đi?”
“Ba ơi, nếu như ba mà không ăn thì cục cưng cũng không ăn cơm đâu.”
Nhan An Mỹ nâng gương mặt mũm mĩm của mình lên: “Ba ơi, ba đói đến hao gầy thì cục cưng sẽ đau lòng lắm, để cho công bằng, cục cưng cũng muốn đói để ba đau lòng.”
Nói xong lời này, Nhan An Mỹ quay sang ra hiệu cho Nhan An Bảo làm theo.
Động tác dùng hai tay nâng mặt như thế, Nhan An Bảo thật sự không muốn làm, nhưng vì để Hách Trung Văn không tiếp tục tuyệt thực, Nhan An Bảo vẫn nâng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên.
“Ba ơi, nếu như ba còn không chịu ăn cơm, vậy thì cục cưng cũng sẽ đói để ba đau lòng.”
Hiếm khi nhìn thấy anh trai như ông cụ non nhà mình làm nũng, Nhan An Mỹ không khống chế được mà phốc một tiếng phụt cười.
Vốn dĩ Hách Trung Văn vẫn còn vô cùng ưu thương, nhưng khóe môi đã mang theo ý cười nhợt nhạt, anh ta một tay ôm lấy Nhan An Bảo, một tay ôm lấy Nhan An Mỹ: “Thôi được rồi, ba sẽ ăn cơm.”
Nói xong, Hách Trung Văn liền bưng dĩa cơm chiên trứng mà Nhan An Bảo để ở trên bàn.