CHƯƠNG
“Cút đi, An Tình, tôi kêu cô cút đi.”
An Tình không dám tin mà ngẩng mặt lên, cô ta không thể nào ngờ rằng anh Mục Hàng mà mình yêu thương lại đối xử lạnh lùng và thô lỗ với mình như thế.
Cô ta chật vật đứng dậy từ dưới đất, hoàn toàn không thèm để ý đến sự chật vật của bản thân.
Cô ta ôm chặt lấy anh ta, trong nháy mắt nước mắt làm phần áo trước ngực anh ta bị thấm ướt: “Anh Mục Hàng, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Anh Mục Hàng, em yêu anh như thế, trong lòng em chỉ có một mình anh, tại sao anh lại phải đối xử tàn nhẫn với em như thế?”
“Anh Mục Hàng, anh mở to mắt nhìn thật kỹ đi, có được không? Em yêu anh gấp trăm nghìn lần Tô Thu Quỳnh yêu anh, tại sao anh chỉ nhìn thấy một mình Tô Thu Quỳnh?”
An Tình thấy Chiến Mục Hàng đứng yên tại chỗ như một tảng đá không nói lời nào, cô ta cho rằng anh ta đã bị mình thuyết phục rồi.
Cô ta to gan nâng mặt lên, nhón chân, môi muốn chạm vào môi anh ta.
“Chát.”
An Tình còn chưa hôn Chiến Mục Hàng thì một bàn tay của anh ta đã đánh mạnh vào mặt cô ta.
An Tình bị đau, nhìn Chiến Mục Hàng, anh Mục Hàng của cô ta lại đánh cô ta?
Rốt cuộc là cô ta đã làm sai chuyện gì, lại để anh ta đánh cô ta?
Nước mắt của An Tình như những hạt châu bị đứt ào ạt rơi xuống, đôi môi không ngừng run rẩy, ngay cả ánh mắt nhìn Chiến Mục Hàng cũng mang theo đau thương.
Cô ta run rẩy nói: “Anh Mục Hàng, anh đánh em? Anh Mục Hàng, sao anh lại có thể đánh em!”
“Anh Mục Hàng, anh đã từng nói cả đời này anh đều tốt với em. anh Mục Hàng, anh đã quên mất trước kia chúng ta hạnh phúc thế nào ư? Sao anh có thể đánh em?”
Nhìn An Tình khóc sướt mướt, trong lòng Chiến Mục Hàng không hề có chút tình cảm nào.
Mấy năm trước, An Tình chịu thiệt khóc lóc kể lể với anh ta rằng Tô Thu Quỳnh bắt nạt mình như thế nào, anh ta luôn cảm thấy Tô Thu Quỳnh độc ác như thế thì đáng chết vạn lần, anh ta không muốn nhìn thấy cô gái không màng sống chết cứu mình ra khỏi hỏa hoạn phải đau lòng như thế. Cho nên, dù thế nào anh ta cũng sẽ kiên nhẫn dỗ dành An Tình vài câu.
Nhưng mà bây giờ anh ta nhìn thấy An Tình khóc thì chỉ cảm thấy cô ta đáng đời.
Thậm chí anh ta còn nhịn không được mà nghĩ An Tình bị anh ta đánh một bạt tai như thế, một cái đánh không nặng không nhẹ liền có thể khóc như lũ lụt, vậy thì năm năm trong nhà giam, Tô Thu Quỳnh chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, bị đánh nhiều thế, cô biết khóc với ai đây.
Lúc con của cô bị người khác tàn nhẫn giết chết, cô khóc với ai! Lúc ngón tay út của cô bị người chặt, cô khóc với ai.
An Tình cảm thấy tủi thân, sao Tô Thu Quỳnh không tủi thân được chứ.
An Tình cho rằng lúc nãy Chiến Mục Hàng đánh cô ta là do uống quá say, cô ta khóc lóc kể lể như thế, anh ta vẫn sẽ dỗ dành mình.
Bất ngờ là Chiến Mục Hàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta như thế, ánh mắt này khiến cô ta cảm thấy thật sự sợ hãi.
Loại cảm giác xa cách mà ghét bỏ không hề che giấu khiến lông tơ trên người cô ta dựng đứng hết cả lên.
An Tình bị dọa chỉ còn lại tiếng thút thít, cô ta mấp máy đôi môi, run rẩy mà hỏi Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, rốt cuộc là anh bị sao vậy? Có phải là anh cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”