CHƯƠNG
Chiến Mục Hàng không quan tâm tới Tô Thu Quỳnh mà âm u nhìn chằm chằm Lâm Tiêu: “”Lâm Tam, nhìn cho rõ đi, đây chính là người phụ nữ mà anh vừa hôn đấy!”
Tô Thu Quỳnh muốn bảo Chiến Mục Hàng cút đi, đời này cô không muốn nhìn thấy Chiến Mục Hàng nữa, thế nhưng cô lại run lẩy bẩy, không tìm được giọng nói của mình.
Cô chỉ có thể cắn môi thật chặt, máu tươi chảy ra nhưng chẳng cảm giác được.
Bỗng dưng Tô Thu Quỳnh lại thấy hơi sợ hãi, cô sợ Lâm Tiêu sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi.
Cô cũng sợ khi cô đã hơi để ý tới cái nhìn của Lâm Tiêu về mình, cô cũng sẽ trở thành ruồi nhặng trong mắt Lâm Tiêu, còn cả phân nữa.
Bàn tay đặt trên người Tô Thu Quỳnh của Lâm Tiêu buông bỏng xuống, Tô Thu Quỳnh còn tưởng rằng Lâm Tiêu đang thấy cô thật ghê tởm, muốn hất cô ta. Cô vô thức lùi về sau một bước, muốn giữ chút khoảng cách với Lâm Tiêu, khỏi phải khiến anh ta cảm thấy ghê tởm.
Nhưng nào ngờ, ngay sau đó nụ hôn của Lâm Tiêu lại đặt lên môi cô, mang theo sự yêu thương thuần khiết khiến người khác phải rung động, sự chân thành và thâm tình như thế, càng khiến người ta không thể nào cưỡng lại được.
Tô Thu Quỳnh lập tức bị Lâm Tiêu hôn tới choáng váng.
Chiến Mục Hàng cũng sững người.
Anh ta đứng chết trân ở đó nhìn hai người đang quấn lấy nhau, quên mất rằng phải cưỡng ép tách bọn họ ra.
Sao mọi việc lại không giống như dự tính của anh ta vậy?
Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy bức ảnh kia sẽ chán ghét Tô Thu Quỳnh đến mức không thèm nhìn cô tới một cái, sau đó đúng lúc anh ta có thể nhặt Tô Thu Quỳnh về nhà.
Anh ta sẽ nói với Tô Thu Quỳnh rằng, Tô Thu Quỳnh, em nhìn đi, em mù đúng không! Em tưởng rằng Lâm Tiêu tốt với em à, nhưng em quá nông cạn, Lâm Tiêu không thực sự để ý gì tới em cả, em bẩn rồi thì anh ta liền chán ghét em, nhưng Tô Thu Quỳnh à, anh không chán ghét em, cho nên quay trở lại bên anh đi.
Chiến Mục Hàng hơi khom người xuống, anh ta gần như dùng hết sức mình mới nhặt được điện thoại trên đất lên được. Vì sao, vì sao mọi chuyện không xảy ra như trong dự tính của anh ta?
Bình thường kinh tế thị trường thay đổi chóng mặt nhưng anh ta vẫn có thể điều khiển chính xác, chỉ có trước mặt người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này, mọi tính toán của anh ta mới đều trở nên vô ích.
“Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.”
Lâm Tiêu khẽ lẩm bẩm bên tai Tô Thu Quỳnh, nhưng giọng nói của anh ta lại vang lên rõ ràng bên tai Chiến Mục Hàng.
Nghe thấy lời Lâm Tiêu nói, Chiến Mục Hàng như bị sét đánh.
Xin lỗi?
Tô Thu Quỳnh làm chuyện ghê tởm như vậy, vậy mà Lâm Tiêu còn xin lỗi cô sao?
Mẹ nó tên Lâm Tiêu này! Ai cần anh ta giả làm thánh nhân trước mặt người phụ nữ của anh chứ!
“Chiến Thất, còn chưa đi à?” Lâm Tiêu vừa mở cửa vừa cười khẩy nhìn Chiến Mục Hàng: “Sao thế, muốn vào nhà tôi ngồi à? Xin lỗi nhé, tối nay tôi và Thu Quỳnh còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian chiêu đãi khách quý đâu!”
Nói xong câu này, Lâm Tiêu bế ngang Tô Thu Quỳnh lên rồi nhanh chân đi vào căn chung cư, sau đó thẳng tay đóng cửa để lại Chiến Mục Hàng ở bên ngoài.