CHƯƠNG
“Đúng đấy, tôi thích đê tiện đấy.” Tô Thu Quỳnh cười quyến rũ tỏa sáng vô cùng: “Chiến Mục Hàng, anh yên tâm, cho dù tôi có đê tiện hơn đi chăng nữa cũng không gặm lại cỏ cũ đâu, huống hồ gì còn là một cọng cỏ nát!”
“Tô Thu Quỳnh!”
Chiến Mục Hàng gầm lên, người phụ nữ này luôn có cách ép anh ta phát điên, anh ta muốn bình tĩnh nói chuyện tử tế với cô thôi mà sao lại khó đến thế!
Chiến Mục Hàng đang tức tới phát điên thì giọng nói mang ý cười của Tô Thu Quỳnh lại vang lên bên tai anh ta.
“Ồ, tôi quên mất, anh Chiến không phải là cỏ nát, anh là nấm kim châm. Nhưng tôi không thích đàn ông ngoài mạnh trong yếu đâu, xin lỗi nhé, anh Chiến thực sự không phải gu của tôi!”
“Tô Thu Quỳnh!”
Chiến Mục Hàng cảm thấy mình thực sự sắp hộc máu đến nơi rồi. Anh ta bóp cằm Tô Thu Quỳnh đến mức kêu răng rắc, anh ta cảm thấy, sức lực anh ta bóp cằm Tô Thu Quỳnh mạnh như vậy, cô nhất định rất đau, nhưng đau đến thế sao cô vẫn còn có thể cười được!
“Sao thế, anh Chiến thẹn quá hóa giận à? Hóa ra anh Chiến cũng chỉ có chút bản lĩnh thẹn quá hóa giận đó thôi!”
“Anh Chiến, tôi bận lắm, không có thời gian thưởng thức cái gọi là thẹn quá hóa giận mà anh biểu diễn trước mặt tôi đâu. Mời anh cút đi! Không tiễn!”
Tô Thu Quỳnh bẻ bàn tay đang bóp lấy cằm mình của Chiến Mục Hàng ra từng chút một, tối nay cô thực sự rất mệt, cô không muốn lãng phí sức lực còn lại để đối phó với Chiến Mục Hàng nữa.
Cô cũng lười quan tâm xem Chiến Mục Hàng đã rời khỏi chung cư của cô chưa. Dù sao thì lát nữa Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ qua đây, anh ta cũng không thể mặt dày không đi được.
Bây giờ cô chỉ cần trốn trong phòng mình, khóa chặt cửa lại, một mình liếm vết thương trên người là được.
“Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!”
Chiến Mục Hàng gọi Tô Thu Quỳnh mấy tiếng mà Tô Thu Quỳnh đều không có ý định dừng lại, anh ta liền thẳng thừng xông lên chặn lại trước mặt cô.
Anh ta âm hiểm híp mắt lại: “Tô Thu Quỳnh, anh đã từng nói rồi, chọc giận anh, em không gánh được hậu quả đâu!”
“Sao nào, anh Chiến muốn giết tôi à, hay là đưa tôi vào tù lần nữa?” Trong mắt Tô Thu Quỳnh không có chút sợ hãi nào, chỉ có mỉa mai: “Tôi lại muốn xem thử xem anh Chiến có thể vô liêm sỉ tới mức độ nào đấy!”
Chiến Mục Hàng tức tới hai mắt tóe lửa, vô liêm sỉ! Lại là vô liêm sỉ!
Nhưng chuyện anh ta định làm tiếp theo đúng thật sự là có chút vô liêm sỉ.
Nhưng anh ta quá muốn Tô Thu Quỳnh về bên mình, cho dù có vô liêm sỉ thì anh ta cũng muốn Tô Thu Quỳnh về bên cạnh mình.
Nếu như mềm mỏng cô không chịu nghe, vậy anh ta chỉ có thể mạnh tay thôi!
Anh ta tà ác đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Tô Thu Quỳnh, khuôn mặt tuấn tú sắc nét góc cạnh kia lại càng thêm lạnh lùng bạc tình.
“Tô Thu Quỳnh, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”