CHƯƠNG
“Sao hả, ngưỡng mộ à?” Lâm Tiêu ung dung lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút. Nhưng rồi nhớ chuyện Tô Thu Quỳnh ghét mùi khói thuốc, anh ta lại nghiền đầu lọc đi: “Cái này gọi là làm chuyện lớn không ngại dối trá.”
Lâm Tiêu không cảm thấy hành vi của mình là bỉ ổi, anh ta vốn xuất hiện trong cuộc đời của Tô Thu Quỳnh sau Chiến Mục Hàng rất nhiều năm, nếu muốn vượt qua người đi trước với tư cách người đến sau thì dĩ nhiên phải giở một chút mánh khóe rồi.
Hơn nữa, tất cả những mánh khóe đó của anh ta đều chỉ là vì để cho Tô Thu Quỳnh có thể tránh xa khỏi tên đàn ông cặn bã đó thôi. Nếu Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng lừa gạt thì sẽ lại rơi vào biển lửa lần nữa.
“Nếu anh ngưỡng mộ thì tôi dạy anh vài chiêu.”
“Không cần.” Lưu Thiên Hàn dịu dàng đánh mắt nhìn về phía phòng của Nhan Nhã Tịnh một cái: “Trái tim của Nhan Nhã Tịnh dành cho tôi, tôi không cần giở mấy thứ âm mưu quỷ kế này.”
“Anh thật sự không cần?” Dĩ nhiên là Lâm Tiêu không tin vào những lời của Lưu Thiên Hàn, anh ta nói: “Tại sao tôi lại nghe nói dạo gần đây Nhan Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt với anh nhỉ?’
Lời này của Lâm Tiêu rõ ràng chọc trúng vào nỗi đau của Lưu Thiên Hàn, nhưng anh là một người sĩ diện nên sẽ không thừa nhận dạo gần đây Nhan Nhã Tịnh hầu như đều phớt lờ mình.
“Cho dù Nhan Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt với tôi thì cũng là vợ của tôi.”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Tiêu một cái: “Không như mấy người nào đó, theo đuổi lâu như vậy rồi cũng chưa thu hoạch được gì.”
“Coi như anh giỏi!” Lâm Tiêu âm thầm tức tối, nhưng mà anh ta sẽ không mãi giậm chân tại chỗ như này đâu, rồi một ngày nào đó anh ta cũng sẽ sánh vai cùng với Tô Thu Quỳnh mà ba năm hai đứa cho xem.
Lâm Tiêu vừa nói xong, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cũng đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn làm gì còn nét tổng tài bá đạo nào nữa, rõ ràng là anh chồng mang trong mình mũi tên uất hận ngồi trong khuê phòng chờ vợ rủ lòng thương xót mà.
“Nhan Nhã Tịnh, nếu tối nay em đã rời khỏi bệnh viện rồi thì cũng đừng quay lại đó nữa, chúng ta về lại Tầm Viên đi.”
Chuông điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bỗng vang lên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của y tá ở bệnh viện: “Cô Nhan, khi nào thì cô quay lại? Anh Hách đã tỉnh lại rồi, nhưng mà tỉnh lại xong thì cứ ngồi khóc lóc ầm ĩ nói muốn tìm cô Nhan.”
Lúc Nhan Nhã Tịnh ra khỏi bệnh viện thì Hách Trung Văn vẫn còn đang ngủ, cô không nghĩ anh ta sẽ tỉnh lại nhanh như vậy. Nghe tiếng của Hách Trung Văn ở đầu dây bên kia khóc lóc, Nhan Nhã Tịnh lại nôn nóng muốn chết: “Phiền cô đưa điện thoại cho Hách béo một lúc, tôi nói mấy câu với cậu ta.”
“Hách béo, cậu đừng khóc.” Nhan Nhã Tịnh dốc sức mà nhẹ nhàng dỗ dành.
Hách Trung Văn vẫn khóc đến thảm thương, vô cùng uất ức: “Chị đại, em đi đâu rồi? Lúc tôi tỉnh lại đã không thấy em đâu rồi, tôi sợ lắm! Chị đại, có phải em không cần tôi nữa đúng không?”
Nghe giọng điệu chua xót đến cùng cực của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh lập tức bật chế độ mẹ hiền: “Hách béo, cậu nói nhăng nói cuội gì đó, sao tôi lại có thể không cần cậu được chứ!”
Những lời này của Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không có ý gì ám muội khác, bây giờ cô đã hoàn toàn xem Hách Trung Văn như một đứa trẻ rồi, cho nên mới dỗ dành người kia giống như cách năm đó đã từng dỗ dành An Bảo và An Mỹ vậy.
Nhưng lúc Lưu Thiên Hàn nghe được mấy lời này lại cảm thấy vô cùng chói tai. Cô sẽ không thể nào không cần Hách Trung Văn, nhưng lại có thể không cần chồng được có đúng vậy không?