CHƯƠNG
Gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ của Lý Hoài Nam mang theo sự quan tâm rõ ràng. Mà nhắc đến cũng lạ, dù anh ta có một gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ nhưng lại hoàn toàn không khiến người ta xem anh ta là phụ nữ, mà khí thế u ám vô hình tản ra trên người anh ta lại khiến người khác phải bất giác chùn bước rụt người.
“Lý Hoài Nam, em biết.” An Tình nhẹ giọng nói. Cô ta quay mặt sáng, nhìn Lý Hoài Nam bằng ánh mắt mông lung ngà ngà say, nói: “Nhưng mà Lý Hoài Nam, em thật sự rất khó chịu! Em muốn uống rượu, không uống rượu thì em sẽ chết mất.”
“An Tình, cho dù em có uống đến chết đi nữa thì Chiến Thất cũng sẽ không đau lòng đâu, em tội gì phải chà đạp bản thân như vậy chứ!”
Lý Hoài Nam nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của An Tình, trong đôi mắt ánh lên vẻ thâm tình mãnh liệt: “Nhưng mà An Tình, anh sẽ đau lòng, em như vậy là đang tra tấn anh đấy.”
“Lý Hoài Nam, tại sao anh lại tốt với em như vậy chứ? Tất cả mọi người đều không thích em, anh Mục Hàng không thích em, bạn bè của anh ấy cũng không thích em. Lý Hoài Nam, em khiến người ta ghét như vậy, tại sao anh lại đối xử tốt với em đến thế?”
“An Tình, ai nói em đáng ghét nào.” Giọng nói của Lý Hoài Nam mang theo vẻ mê hoặc khiến người ta say lòng: “Trong lòng anh, em là cô gái đáng yêu nhất.”
“An Tình, em đừng đau lòng, anh biết vì sao em lại đau lòng, nhưng bây giờ Tô Thu Quỳnh đã không thể trở mình nữa rồi, em là người chiến thắng toàn cuộc, em không cần phải tự sa ngã như vậy.”
“Nhưng mà anh Mục Hàng vẫn không bỏ được Tô Thu Quỳnh! Bây giờ Tô Thu Quỳnh đã ti tiện như vậy rồi, sao anh ấy vẫn còn thích cô ta chứ!” An Tình ôm lấy cánh tay của Lý Hoài Nam: “Lý Hoài Nam, anh nói xem, có phải là em kém hơn Tô Thu Quỳnh hay không?”
“Sao có chuyện đó được!” Lý Hoài Nam cười ưu nhã, lòng nghĩ một đường, miệng nói một nẻo: “Dù là một đầu ngón tay thì Tô Thu Quỳnh cũng thua xa em!”
“An Tình, em đừng hoài nghi nữa, em chính là cô gái tốt nhất trên đời.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” An Tình hỏi theo bản năng.
“An Tình, bây giờ trên mạng đang lên tiếng phê phán Tô Thu Quỳnh, nhưng nếu như chân tướng sảy thai năm đó của em bị phơi bày, bị cư dân mạng lên án, vậy thì không phải là Tô Thu Quỳnh nữa rồi.”
“Lý Hoài Nam, anh nói vậy là sao?” An Tình tránh khỏi ngực Lý Hoài Nam, dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn anh ta rồi hỏi.
“An Tình, đừng sốt sắng như vậy, em biết đấy, anh vẫn luôn thương yêu em, đương nhiên là anh vẫn kiên định đứng về phía em mà.”
“Nhưng em cũng phải chuẩn bị dần đi, sự thật về chuyện sảy thai sáu năm trước của em, tuyệt đối không thể bị phơi bày được.”
“Sự thật gì chứ? Sự thật chính là Tô Thu Quỳnh kia không biết xấu hổ, giết chết con của em!” An Tình kích động lớn tiếng quát: “Lý Hoài Nam, không phải là anh nghe con ả đê tiện Tô Thu Quỳnh kia nói bậy gì đó rồi chứ hả?!”
“An Tình, không phải anh nghe Tô Thu Quỳnh nói bậy, là anh đã tận mắt nhìn thấy.” Lý Hoài Nam dừng một chút rồi nói tiếp: “Sáu năm trước, lúc em làm bộ ngã xuống cầu thang, anh cũng đang ở biệt thự Bán Sơn, đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng khôi hài ấy.”
Nghe xong lời Lý Hoài Nam nói, An Tình lập tức đứng phắt khỏi ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hoài Nam: “Lý Hoài Nam, anh muốn nói chuyện này cho anh Mục Hàng biết, giúp Tô Thu Quỳnh cùng nhau đối phó với em đúng không?!”
“Tình Nhi, em đừng kích động.” Lý Hoài Nam nhẹ nhàng giữ chặt tay An Tình, dịu dàng trấn an: “Tình Nhi, sáu năm trước anh đã biết sự thật, nếu như anh thật sự muốn giúp Tô Thu Quỳnh đối phó với em thì sẽ không chờ tới bây giờ rồi.”