CHƯƠNG
“Anh bằng lòng!”
Người chủ trì vừa dứt lời, Chiến Mục Hàng đã kêu to lên.
Nghe được giọng nói của Chiến Mục Hàng, An Tình mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh ta vẫn bằng lòng cưới cô ta làm vợ, hơn nữa giọng điệu lại lớn như vậy, kích động như vậy nữa, quả thật có thể khiến cô giữ được mặt mũi rồi.
Trái tim của An Tình đập dồn dập liên tục, trong lòng anh Mục Hàng của cô ta vẫn có hình bóng cô ta.
An Tình còn chưa thỏa mãn được quá ba giây, bầu không khí lại lần nữa vang lên giọng của Chiến Mục Hàng.
Anh ta nói: “Tô Thu Quỳnh, anh bằng lòng!”
Cả hội trường đều khiếp đảm.
Các phóng viên ngơ ngác đến quên mất chụp ảnh.
Đây là đám cưới của Chiến Mục Hàng và An Tình, sao người kia lại có thể vào thời khắc quan trọng như vậy mà gọi tên của vợ cũ chứ?
Thế này, không hợp logic chút nào hết!
Nhưng mà chuyện phi logic đó thật sự đã xảy ra vào đúng lúc này.
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Chiến Mục Hàng sẽ bỗng hô lên một câu như vậy, nhưng cũng vào đúng lúc này thì cô đã hiểu, Chiến Mục Hàng đã vô thức yêu Tô Thu Quỳnh rồi.
Chỉ là so với những gì cô tưởng tượng, người kia còn yêu thương Tô Thu Quỳnh nhiều hơn thế.
Nhưng mà, như thế thì đã sao?
Thứ gọi là tình yêu cũng không phải là cái cớ hợp tình hợp lý để biện minh cho những tổn thương đã gây ra cho người khác. Cho dù Chiến Mục Hàng có yêu Tô Thu Quỳnh nhiều như nào đi nữa cũng không thể bù đắp được những đau khổ mà cô ấy đã chịu vì anh ta.
Thời gian qua đi không thể lấy lại, những tội lỗi, thương tổn mà Tô Thu Quỳnh đã gánh chịu, cả đời này cũng đều không thể xóa bỏ được.
“Tô Thu Quỳnh, anh bằng lòng!”
Giọng của Chiến Mục Hàng vẫn đang vang lên, vừa nãy lúc anh ta vừa nói ra câu này đã khiến toàn bộ người ở hội trường khiếp sợ, đến mức không ai dám thở mạnh, cả hội trường đám cưới rộng lớn bỗng chốc im lặng như tờ.
Bây giờ tất cả mọi người đều lấy lại được bình tĩnh rồi, khắp hội trường đều xôn xao bàn tán.
“Cậu Chiến sao vậy chứ? Sao có thể bỗng gọi tên vợ cũ ra được?”
“Chẳng lẽ, cậu Chiến lại thâm tình với Tô Thu Quỳnh đến thế à?”
“Sao có thể chứ, sáu năm trước chính cậu Chiến đã tự tay tống Tô Thu Quỳnh vào ngục giam cơ mà!”
“Chẳng lẽ, cậu Chiến bị trúng tà rồi à?”
…
Nghe tiếng bàn tán sôi nổi quanh hội trường, nước mắt của An Tình từng giọt từng giọt rơi xuống. Từ trước đến giờ, trong lòng cô ta chưa từng cảm thấy thê thảm như lúc này, đây là đám cưới mà cô ta đã mong chờ nhiều năm, là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời của cô ta. Vậy mà, người đàn ông cô ta yêu lại gọi tên con đàn bà đê tiện Tô Thu Quỳnh kia ở ngay trước mặt mọi người!
Chuyện như vậy thì bảo cô ta không hận thế nào được!
“Anh Mục Hàng, em là An Tình mà. Người kết hôn với anh hiện tại là em, An Tình!”