CHƯƠNG
An Tình vẫn không muốn tin rằng hôn lễ thế kỷ của cô ta đang tốt đẹp như vậy, Chiến Mục Hàng lại cứ thế vứt cô ta lại rồi bỏ đi.
Cô ta lảo đảo chạy tới trước mặt Tần Khánh Đan và Chiến Trung Sơn, đáng thương cầu xin: “Ba mẹ, hai người làm chủ cho con với! Chuyện ghi âm đó, con thực sự bị người khác hãm hại mà! Là Tô Thu Quỳnh cấu kết với Lý Hoài Nam hại con, cô ta và Lý Hoài Nam có quan hệ mờ ám! Ba, mẹ, hai người không thể cứ nhìn người khác hại con như vậy được, để người thân đau xót kẻ thù mừng reo!”
“Người thân đau xót kẻ thù mừng reo? Ai là người thân ai là kẻ thù đây!” Tần Khánh Đan cười khẩy: “Người hại con trai tôi và Thu Quỳnh ly hôn mới là kẻ thù, người hại chết cháu trai tôi mới là kẻ thù, đầu sỏ cho người hành hạ Thu Quỳnh trong tù mới là kẻ thù! An Tình, cô nói xem, ai là kẻ thù của Tần Khánh Đan tôi đây!”
“Mẹ…”
An Tình tái cả mặt, bỗng chốc không biết nên nói cái gì mới phải.
Mất một lúc bình tĩnh lại, cô ta mới nghẹn ngào nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại không chịu tin con chứ! Con thực sự chưa từng hại bất kì ai cả! Đoạn ghi âm này là giả!”
“Giả ư?” Tần Khánh Đan nhìn An Tình như nhìn một đứa ngốc: “An Tình, cô đang muốn nói với tôi rằng nhưng lời này là có người ép cô nói, hay là có người giả dạng giọng nói của cô?!”
“Mẹ, con…”
Mặt mày Tần Khánh Đan tràn ngập vẻ chán ghét: “Đừng gọi tôi là mẹ! Tần Khánh Đan tôi không dám có đứa con dâu tâm địa rắn rết như cô đâu!”
Mẹ An thực sự không thể chịu nổi cảnh con gái cưng nhà mình chịu uất ức như vậy, bà ta không nhịn được mà bước lên nói với Tần Khánh Đan: “Bà thông gia này, bà đừng nói năng khó nghe như vậy, cho dù Tiểu Tình có sai thì cũng là vì nó quá thích Mục Hàng thôi! Bà thông gia, nể tình Tiểu Tình thích Mục Hàng, bà tha thứ cho nó một lần đi có được không?”
“Sao nào? An Tình thích Mục Hàng nhà chúng tôi nên cô ta hại người là điều đương nhiên phải không? Có phải chỉ cần mượn cái danh nghĩa là thích thì cho dù có giết người phóng hỏa, trong mắt các người cũng là chuyện bình thường có đúng không!”
Nhớ tới nỗi uất ức mà Tô Thu Quỳnh phải chịu, Tần Khánh Đan cũng chẳng muốn giả vờ ôn hòa nữa: “Còn nữa, đừng gọi tôi là bà thông gia! Tôi không có bà thông gia nối giáo cho giặc như bà đâu!”
“Bà thông gia, bà không thể nói như thế được, Tiểu Tình và Mục Hàng đều đã kết hôn rồi, chúng ta…”
“Kết hôn?” Ánh mắt của Tần Khánh Đan lạnh lùng chặn lời ba An: “Chẳng qua chỉ là một hôn lễ như trò đùa thôi, kết hôn gì mà kết hôn! Tổng giám đốc An đâu có thiếu hiểu biết về pháp luật, chúng nó còn chưa đăng ký ở ủy ban, quan hệ của chúng nó bây giờ chẳng là cái quái gì cả!”
Lời này của Tần Khánh Đan lập tức chặn lại lời ba An muốn nói, nhưng Tần Khánh Đan cảm thấy như thế này còn chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận. Bà tiến lên trước một bước, khí thế cao ngất nhìn người nhà họ An: “Tôi cho mấy người một lời khuyên chân thành, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi khó chịu nữa, nếu không, tôi thấy lần nào là đánh lần đó!”
Dù thế nào ba An cũng không ngờ rằng Tần Khánh Đan lại nói chuyện quá đáng như vậy. Bà ấy không cho người nhà họ An xuất hiện trước mặt mình, cũng có nghĩa là hợp tác giữa nhà họ An và nhà họ Chiến…
Tuy rằng nhà họ An cũng được coi là gia đình giàu có ở Vân Hải, nhưng mức độ giàu có không thể so sánh với nhà họ Chiến được. Những năm qua, nhà họ An bọn họ có thể phát triển tốt, đa số nguyên nhân là dựa vào một số đơn hàng mà nhà họ Chiến cho bọn họ.