CHƯƠNG
“An Trí Dũng, anh dựa vào đâu mà đánh người vậy! Anh cậy vài đồng tiền bẩn của nhà họ An các anh là có thể đánh người sao!”
“Đúng đấy, quá đáng quá rồi! Mà càng đáng giận đó là ban đầu tôi còn tin Tô Thu Quỳnh múa thoát y quyến rũ anh ta, tôi còn chửi Tô Thu Quỳnh nữa chứ. Sau này mới biết rõ được rằng thực ra là An Trí Dũng ép buộc ức hiếp Tô Thu Quỳnh. Chị em nhà họ An này, đúng là người này còn kinh tởm hơn người kia!”
“Bề ngoài trông kinh tởm không đáng sợ, hại người như thế này thì kinh tởm lắm! Cái loại cặn bã của xã hội này, nên để tất cả mọi người thấy rõ được bộ mặt thật của bọn chúng!”
“An Tình, An Trí Dũng, đôi chị em kinh tởm các người nợ Tô Thu Quỳnh một lời xin lỗi!”
“Xin lỗi Tô Thu Quỳnh đi! Xin lỗi Tô Thu Quỳnh đi!”
…
Nghe thấy các phóng viên nháo nhào đòi bọn họ xin lỗi Tô Thu Quỳnh, An Tình và An Trí Dũng tức tới mức suýt nữa thì hộc máu.
Từ đằng xa, An Tình nhìn thấy Lý Hoài Nam đứng trong các khách mời cười tủm tỉm cười như có như không, trong lòng cô ta hận không thể đánh một trận. Cũng không biết cô ta lấy đâu ra sức lực, vậy mà đẩy được phóng viên trước mặt cô ta ra, lao về phía Lý Hoài Nam.
An Tình đỏ sọng cả mắt, hung hăng trừng Lý Hoài Nam: “Lý Hoài Nam, đoạn ghi âm này là anh mở có đúng không! Không phải anh đã từng nói rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với tôi sao, anh sẽ bảo vệ tôi thật tốt, vì sao anh lại giúp Tô Thu Quỳnh hại tôi?”
“Excuse me? Những lời này thực sự là tôi nói à?” Lý Hoài Nam một mặt vô tội: “Gu của tôi trước giờ đều kén chọn, cô An à, cô thực sự không lọt nổi vào mắt tôi đâu.”
“Còn về việc đối xử tốt với cô cả đời, bảo vệ cô thật tốt… Xin lỗi, gu tôi không mặn như thế! Còn nữa, chuyện công bố đoạn ghi âm này ra không phải là tôi giúp Tô Thu Quỳnh, mà là thay trời hành đạo!”
“Lý Hoài Nam, anh!”
An Tình căm phẫn nhìn chằm chằm Lý Hoài Nam. Dù cho thế nào cô ta cũng không dám nghĩ rằng thời gian trước Lý Hoài Nam vẫn luôn nịnh nọt, thâm tình với cô ta, đột nhiên lại tuyệt tình với cô ta như vậy.
“Tôi cũng cảm thấy gu của anh Lý không mặn vậy đâu!”
“Đúng đấy, anh Lý có tấm lòng rộng mở, đạo đức tốt đẹp như thế này, sao gu có thể mặn như vậy được!”
“Anh Lý làm thế này là đang thay trời hành đạo, đúng là xúc động lòng người!”
…
Rất nhiều khách quý đều muốn kéo quan hệ với Lý Hoài Nam, nhân cơ hội mà nịnh nọt, đến cả từ như xúc động lòng người mà cũng dùng luôn.
Bọn họ nịnh nọt Lý Hoài Nam thoải mái cả rồi, nhưng trong lòng An Tình thì lại càng tức giận hơn.
An Tình phải gắng sức thở hổn hển cho thuận khí mới căm hận cất lời: “Được, Lý Hoài Nam, anh giỏi! Anh giỏi lắm! Anh tưởng mình là sứ giả chính nghĩa thay trời hành đạo chứ gì? Tôi nói cho anh biết, anh chính là đồ lừa đảo!”
“Lừa đảo?” Ý cười trên khuôn mặt đẹp đẽ còn hơn cả phụ nữ của Lý Hoài Nam không hề giảm đi: “Lừa đảo cũng còn hơn là kẻ giết người, ít nhất cho dù tôi là đồ lừa đảo cũng sẽ không chính tay giết chết con của mình!”
“Anh!”
An Tình còn định nói thêm gì đó thì chợt có mấy cảnh sát khí thế quang minh chính trực đi tới.