CHƯƠNG
Lúc ấy cô chẳng thích anh như vậy, cho dù anh có dùng tiền ném cô, cô cùng lắm chỉ thấy tủi hổ và nhục nhã thôi.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô là cơn đau xé ruột gan.
Đau tới mức cô suýt chút nữa không thể thở nổi mà đi về chầu trời rồi.
Viền mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ lên, cô muốn khóc nhưng lại khóc chẳng ra nước mắt, sao anh Lưu yêu chiều cô như báu vật lại biến thành như vậy chứ!
Đã thế, anh còn coi cô như mấy đứa bán hoa!
Sao anh Lưu của cô có thể dùng tiền ném cô được chứ!
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn ngồi trên mặt đất không động đậy, chút kiên nhẫn của Lưu Thiên Hàn cũng sắp hết rồi: “Sao? Còn chê ít à?”
“Anh Lưu, em không phải loại phụ nữ như anh nghĩ! Em là vợ của anh!”
Nhan Nhã Tịnh nhặt từng tờ năm trăm nghìn rơi rải rác trên mặt đất. Anh Lưu ngang ngạnh khó bảo như thế, cô cũng tức vô cùng, cô cực kỳ muốn ném cục tiền năm trăm nghìn này vào mặt anh cho hả giận, trút sự bực dọc tủi hờn của mình ra.
Nhưng mà, đánh anh thì cô lại không nỡ.
“Vợ?”
Ý cười của Lưu Thiên Hàn lạnh lùng như băng: “Tìm loại đàn bà chẳng sạch sẽ như cô làm vợ, khẩu vị của Lưu Gia Thành tôi không nặng như thế đâu!”
Loại đàn bà chẳng sạch sẽ?!
Khẩu vị của anh không nặng như thế?!
Nhan Nhã Tịnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, trước kia là ai ở bên cạnh cô rồi đêm nào cũng vô liêm sỉ quấn lấy cô làm đủ các thể loại không thuần khiết? Không đúng, lắm lúc ngay cả ban ngày thì anh cũng thích quấn lấy cô.
Sao lúc ấy anh không nói khẩu vị anh không nặng như vậy đi!
Ha!
Có phải là mất trí nhớ rồi, ở bên cạnh Cung Tư Mỹ mấy tháng, biết được điểm tốt của người tình trong mộng nên bắt đầu ghét bỏ cơm nhà như cô đúng không?
Trái tim của đàn ông đúng là thất thường hơn cả thời tiết tháng !
Lưu Thiên Hàn định nói một câu nặng nề như vậy rồi lên xe luôn, không muốn để ý tới người phụ nữ ra ngoài bán hoa còn vô liêm sỉ này nữa.
Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy khóe mắt cô đỏ hồng, nhìn thấy cô yếu đuối nhưng quật cường ngước cằm lên, trong lòng anh không hiểu sao lại đau như nứt ra.
Trái tim đau như bị xé toạc, chân anh phút chốc như mọc rễ ở đó, bỗng chốc chẳng thể nào tuyệt tình rời đi được.
Sắc mặt Lưu Thiên Hàn âm trầm đến đáng sợ, sau khi anh tiếp quản lại Lưu Thị, thủ đoạn như sấm chớp, sát phạt quyết đoán khiến vô số người kinh hồn táng đảm. Trước giờ anh không bao giờ mềm lòng vì thứ gì, nhưng với người phụ nữ tình trường phong phú này, anh lại nảy sinh tình cảm trước giờ không nên có ở anh.
“Anh Lưu, anh cảm thấy em là loại gái bán hoa đúng không?”