CHƯƠNG
Đối mặt với hai đứa nhóc đáng yêu đến mức có thể làm tan chảy những trái tim lạnh lùng nhất, Lưu Thiên Hàn còn có thể nói gì? Đương nhiên là quẳng công việc trên tay, cùng bọn chúng đi ăn bữa cơm Tây tình cảm.
Đã quyết định trở thành thần trợ công cho ba mẹ mình, đương nhiên Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ phải làm hết trách nhiệm. Nhà hàng Tây mà bọn chúng chọn rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò. Trước khi xuống lầu, hai đứa đã âm thầm gửi tin nhắn cho Nhan Nhã Tịnh, chỉ còn chờ lát nữa Nhan Nhã Tịnh tới là bọn chúng sẽ rút lui một cách rất êm xuôi, nhường không gian cho ba mẹ bồi dưỡng tình cảm.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh nhận được tin nhắn của Nhan An Bảo, cô nhanh chóng chạy tới nhà hàng Tây này. Nhan An Bảo mắt nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng, từ xa đã nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh. Cậu bé vội vàng nháy mắt ra hiệu với Nhan An Mỹ.
Nhan An Mỹ nhướng mày, lập tức bật chế độ diễn kịch.
“Ui da, bụng cháu đột nhiên đau quá! Bác hai, có lẽ cháu bị tiêu chảy rồi, cháu đi toilet đã!” Nói rồi, Nhan An Mỹ lập tức xông vào toilet như một làn khói.
Đương nhiên Nhan An Bảo cũng không muốn làm một bóng đèn lớn một ngàn watt. Cậu bé cũng học theo dáng vẻ của Nhan An Mỹ, cau mày nói: “Bác hai, bụng cháu cũng hơi khó chịu, cháu cũng đi toilet đây.”
Lưu Thiên Hàn cũng không suy nghĩ nhiều, anh thản nhiên cắt miếng bò bít tết trước mặt. Trên người anh có sự lạnh lùng và tự phụ bẩm sinh, chỉ là động tác cắt bò bít tết đơn giản thôi nhưng động tác anh làm ra lại có sự hấp dẫn khiến người ta hoa mắt mê mẩn.
Lưu Thiên Hàn tự nhận mình tuyệt đối không phải là người quan tâm người khác, nhưng lần này, hiếm khi anh lại cắt bò bít tết cho Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ. Anh vừa đặt con dao trong tay xuống thì chợt thấy một hình ảnh khiến từ đôi mắt đến đáy lòng anh đều vô cùng khó chịu.
Anh lại nhìn thấy người phụ nữ không biết xấu hổ kia đang lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông có dáng vẻ hèn mọn đến mức không thể miêu tả.
Lưu Thiên Hàn không khỏi nhíu mày, người phụ nữ này, ngay cả loại đàn ông đó cũng không tha ư?
Cô đúng là bao dung mọi vật.
Khẩu vị đúng là nặng!
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật xui xẻo, cô nhiệt huyết dâng trào tới hẹn hò với anh Lưu, không ngờ lại gặp Kiều Phong ở nhà hàng Tây này.
Trước khi Lưu Thiên Hàn gặp tai nạn xe, đương nhiên Kiều Phong không còn dám trêu chọc cô nữa. Nhưng bây giờ người người đều biết Lưu Thiên Hàn đã chết rồi, cô đã trở thành góa phụ trẻ. Loại người vô liêm sỉ hiếm có khó tìm như Kiều Phong, ông ta nhìn thấy cô, tất nhiên sẽ không biết xấu hổ mà quấn lấy.
“Cô Nhan, trùng hợp quá nhỉ.”
Kiều Phong cười đến run cả người, ông ta thẳng thừng duỗi hai cánh tay ra, nắm chặt lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Cô Nhan, cô đến đây một mình à?”
“Không phải.” Nhan Nhã Tịnh nhanh nhẹn rút tay ra khỏi tay Kiều Phong, nhưng bàn tay to béo mập của Kiều Phong lại không buông tha mà vồ tới: “Cô Nhan, cô đang đùa với tôi đấy à! Cô chỉ có một mình, đương nhiên là tới một mình rồi!”
“Cô Nhan, tôi cũng đã nghe nói về chuyện của anh Lưu rồi, mong cô bớt đau buồn!”
Kiều Phong giả vờ bi thương nói với Nhan Nhã Tịnh, nhưng thật ra bi thương cũng chỉ ba giây, ngay sau đó ông ta lại tươi cười hớn hở: “Cô Nhan, nếu bây giờ cô đã là người độc thân, vậy có phải chuyện xem mắt của chúng ta đã có thể tiếp tục rồi không?”