CHƯƠNG
Lưu Thiên Hàn vừa định ra ngoài, coi như mắt không thấy tâm không phiền, thì đột nhiên Nhan Nhã Tịnh mở mắt ra, cô bò xuống khỏi giường, loạng choạng nhào lên người anh.
“Anh Lưu! Anh Lưu, em biết anh sẽ không rời xa em mà! Em biết là anh sẽ không vứt bỏ em mà…”
Bây giờ đầu óc Nhan Nhã Tịnh đang loạn hết cả lên, ý thức của cô có hơi mơ hồ. Cô chỉ nghĩ rằng phải gắng sức ôm lấy người đàn ông trước mặt, sống chết cũng không buông ra!
“Anh Lưu, em đau lòng lắm! Bọn họ đều nói anh chết rồi, em rất đau lòng! Nhìn thi thể của anh, em thực sự cũng muốn đi theo anh, nhưng em không thể chết được, hai bé cưng của chúng ta đã không có ba rồi, em không thể để chúng không có cả mẹ được.”
“May mà, may mà anh không sao, anh Lưu, anh quay về rồi, em thực sự vui lắm, cực kỳ vui! Anh Lưu, đừng rời xa em nữa, đừng rời xa em nữa có được không?”
Lưu Thiên Hàn ghét nhất chính là bị người khác đụng chạm vào cơ thể. Từng có một người phụ nữ không biết điều mà nhào lên người anh, thế là anh ném thẳng cô ta sang châu Phi luôn. Nhưng bây giờ anh lại không thể nhẫn tâm với người phụ nữ không biết xấu hổ này được.
“Cút!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng khẽ quát lên, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại ôm anh càng chặt hơn.
Bây giờ trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, chính là dù có chết cô cũng sẽ không buông anh Lưu ra!
“Anh Lưu, em không cút, em không cút! Anh Lưu, trước đây anh không đối xử với em như vậy! Anh hung dữ với em như vậy, trong lòng em thực sự đau lắm.”
“Nhưng anh vẫn còn sống là chuyện em vui nhất rồi. Chỉ cần anh vẫn còn sống, cho dù anh hung dữ với em đến mức nào thì trong lòng em vẫn vui vẻ.”
“Anh Lưu, em đau quá, nơi này của em thực sự rất đau…”
Nhan Nhã Tịnh dồn sức che ngực mình, sao lại đau như vậy chứ, đau đến mức, cô không biết được nên sống tiếp thế nào nữa!
“Anh Lưu, em đau lắm, đau đến mức không thở nổi…”
Nhan Nhã Tịnh thở hổn hển mấy hơi. Cô đỏ mắt mê man nhìn anh, muốn nói chút gì đó nhưng lại không nói thành lời được, tủi thân rưng rưng trực khóc.
Lưu Thiên Hàn cũng không cho cô cơ hội để nói, anh hất cô ra. Cô đứng không vững nên chật vật ngã thẳng xuống đất.
“Ha! Đau á? Cô diễn trò đến nghiện luôn rồi đúng không? Một người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng như cô mà cũng biết đau à?”
“Nếu như cô thực sự để ý tới anh Lưu gì đó của cô thì cô đã không nghĩ đủ mọi cách quyến rũ đàn ông! Làm một con điếm còn muốn giữ trinh tiết, cô khiến tôi thấy ghê tởm quá đấy!”
Trong đầu Nhan Nhã Tịnh vô cùng hỗn loạn, cụ thể Lưu Thiên Hàn nói cái gì, cô không nghe rõ được, trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại một câu nói.
Người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng.
Cô tủi thân bĩu môi: “Anh Lưu, em không phải người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng, em không bẩn! Đúng, em không tên là người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng, em có tên mà!”
“Anh Lưu, sao anh lại quên tên của em chứ!”
“Anh Lưu, em là Nhan Nhã Tịnh đây!”
Nhan Nhã Tịnh?