CHƯƠNG
Đương nhiên trong khoảng thời gian này Lâm Tiêu cũng không rời một tấc, anh ta thậm chí còn hoãn lại bộ phim đã lên kế hoạch tranh giải Oscar.
Ước mơ lớn lao nhất của Lâm Tiêu là trở thành đạo diễn vĩ đại nhất thế giới. Anh ta theo đuổi ước mơ điên cuồng đến mức không muốn kế thừa gia tài hàng trăm nghìn tỷ. Nhưng bây giờ anh ta nhận ra rằng tất cả ước mơ đều không quý giá bằng người phụ nữ trước mặt này.
Trên cằm Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu đều lún phún râu, vì thức khuya trong thời gian dài nên cả hai người đều có quầng thâm dưới mắt, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến khí chất quý phái bẩm sinh và vẻ ngoài xuất sắc của họ.
Vừa nghĩ đến việc lần này Tô Thu Quỳnh gặp nguy hiểm suýt mất mạng vì Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu rất muốn nghiền anh ta thành tro. Nhưng vì đang ở trước mặt Tô Thu Quỳnh nên anh ta không muốn dùng đến bạo lực, chỉ đẩy Chiến Mục Hàng ra: “Chiến Mục Hàng, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, anh làm cô ấy cảm thấy ghê tởm đấy!”
Chiến Mục Hàng cũng biết những việc mình làm trước đây thật sự rất ghê tởm, nhưng phải làm sao bây giờ, anh ta rất thích Tô Thu Quỳnh!
Thích đến mức khi ở trước mặt cô, anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát tình cảm gần như điên cuồng của mình.
Ở trước mặt người khác anh ta có thể bình tĩnh như núi, chỉ riêng Tô Thu Quỳnh là luôn có năng lực chọc anh ta nổi điên, khiến anh ta làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi hết lần này tới lần khác.
Chiến Mục Hàng không quan tâm Lâm Tiêu, anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh với đôi mắt đỏ hoe: “Tô Thu Quỳnh, anh biết những việc anh làm không bằng lợn chó, là anh tống em vào tù, hai đứa con của chúng ta đều chết vì anh. Anh có lỗi với em, dù chết một nghìn một vạn lần, anh cũng không thể bù đắp được những lỗi lầm mà anh đã gây ra cho em.”
“Nhưng mà Tô Thu Quỳnh, anh thật lòng muốn em cho anh thêm một cơ hội. Anh muốn chăm sóc cho em, bù đắp những lỗi lầm mà anh đã phạm phải.”
Sau một lúc im lặng, Chiến Mục Hàng nói tiếp: “Tô Thu Quỳnh, nói ra có lẽ rất buồn cười, nhưng anh thật sự không hiểu tình yêu là gì, không biết làm thế nào để yêu một người. Anh tưởng rằng tình yêu là chiếm hữu, tình yêu là cưỡng chế giam cầm để em không thể thoát khỏi anh. Trong khoảng thời gian em hôn mê này, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh của trước đây đã sai rồi. Tô Thu Quỳnh, anh muốn học cách yêu một người, anh muốn xin em cho anh thêm một cơ hội nữa.”
Một người kiêu ngạo như Chiến Mục Hàng chưa bao giờ nói những lời hèn mọn như vậy với người khác, nhưng bây giờ anh ta lại không quan tâm mình có hèn mọn hay không. Dù phải quỳ xuống đất, anh ta cũng muốn cầu xin Tô Thu Quỳnh quay lại bên cạnh mình.
Lâm Tiêu cực kì sốt ruột, Chiến Mục Hàng nói những lời này rất chân thành và êm tai, ngộ nhỡ Tô Thu Quỳnh mềm lòng, anh ta sẽ thật sự không còn cơ hội nữa.
Lâm Tiêu vừa định nói gì đó để cứu vãn một phần thì chợt cảm thấy lòng bàn tay trở nên mềm mại, một bàn tay nhỏ mềm mại không xương nắm chặt tay anh ta.
“Lâm Tiêu, chúng ta quen nhau đi.”
Vì hôn mê trong một thời gian dài nên giọng Tô Thu Quỳnh hơi yếu, còn mang theo điệu khàn, nhưng giọng nói này lại là âm thanh êm tai hay nhất mà Lâm Tiêu nghe được.
Trong lòng Lâm Tiêu mừng rỡ tột độ, anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh, khó tin nhìn cô ấy: “Thu Quỳnh, em vừa nói gì cơ? Hình như vừa rồi, vừa rồi anh nghe nhầm thì phải, anh nghe em nói với anh rằng em muốn quen anh?”
“Lâm Tiêu, anh không nghe nhầm đâu, vừa rồi em thực sự nói chúng ta quen nhau đi.” Tô Thu Quỳnh vô cùng chân thành nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, anh từng bảo nếu em không thử thì làm sao biết được anh tốt bao nhiêu. Em muốn xem thử anh tốt bao nhiêu.”
“Thu Quỳnh!”