CHƯƠNG
Dáng vẻ nghiêm túc này của Nhan An Bảo cũng hơi giống một chuyên gia tình yêu đó, cậu bé dừng một chút rồi nói tiếp: “Con với An Mỹ phụ trách việc tạo cơ hội để mẹ tiếp xúc gần gũi, sau đó để cho nam phụ xuất hiện ân cần với mẹ, kích thích ba.”
“Nhưng vấn đề là, nhờ ai tới diễn vai nam phụ đây?” Vẻ mặt Nhan An Mỹ rầu rĩ, đột nhiên ánh mắt cô bé sáng lên: “Hay là chúng ta nhờ anh họ đi?”
“Không được, anh sợ anh họ phim giả tình thật.”
Nhan An Bảo bác bỏ đề nghị của Nhan An Mỹ gần như là ngay lập tức, dù sao bọn họ cũng tận mắt chứng kiến Hách Trung Văn thích mẹ điên cuồng cỡ nào, lỡ như nam phụ này muốn lật đổ để cướp vai nam chính thì phải làm sao bây giờ!
“Không thì, chúng ta nhờ Tô Ảnh Quân?” Tô Thu Quỳnh đề nghị, cô ấy nhớ trước đây Nhan Nhã Tịnh cũng từng dùng Tô Ảnh Quân kích thích Lưu Thiên Hàn, hình như hiệu quả cũng khá lắm.
“Không được đâu ạ, chú Ảnh Quân thích đàn ông, con sợ chú ấy sẽ kết luôn ba con, rồi lại tăng thêm một tình địch cho mẹ.”
Nhan An Bảo quyết đoán bác bỏ đề nghị của Tô Thu Quỳnh. Sau khi yên lặng một lát, Nhan An Bảo hơi trịnh trọng nói: “Có lẽ, chúng ta có thể mời diễn viên chuyên nghiệp.”
Mọi người đều nhất trí cảm thấy đề nghị này của Nhan An Bảo rất được. Lâm Tiêu là đạo diễn, quan hệ rộng, cho nên trọng trách mời diễn viên chuyên nghiệp này tất nhiên sẽ được giao cho Lâm Tiêu.
Hiệu suất làm việc của Lâm Tiêu là hạng nhất. Tối hôm đó, anh ta tốn ba mươi triệu mời một diễn viên khá chuyên nghiệp làm nam phụ, định là sẽ diễn trận đầu tiên bên ngoài rạp chiếu phim vào tối mai.
Sau khi lập xong kế hoạch tác chiến, Nhan Nhã Tịnh liền vui vẻ dẫn hai đứa nhỏ về Tầm Viên, thật ra là cô muốn ở chung với Tô Thu Quỳnh, nhưng cô cảm thấy mình nên tạo cơ hội cho Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh nhiều hơn chút, cho nên bèn nhịn xuống không ở riêng với Tô Thu Quỳnh.
Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ vừa đi, Lâm Tiêu đã lập tức ôm Tô Thu Quỳnh đặt xuống ghế sô pha trong phòng khách.
“Thu Quỳnh, bây giờ em là của anh rồi.”
Vừa nói, đôi môi nóng rực của Lâm Tiêu cũng đã chạm vào môi Tô Thu Quỳnh.
Nghe thấy lời Lâm Tiêu nói, vẻ mặt Tô Thu Quỳnh có chút sững sờ, sau đó còn có sự hoảng hốt không nói ra được.
Nhưng gần như ngay lập tức, Tô Thu Quỳnh đã khôi phục lại dáng vẻ ung dung bình tĩnh thường thấy.
Cô và Lâm Tiêu, đều không còn là những chàng trai cô gái mười bảy mười tám tuổi ngây thơ nữa, cái tuổi này của bọn họ, nam nữ ở bên nhau là không thể tránh khỏi tình dục được.
Bắt đầu từ lúc nắm lấy tay Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh đã nghĩ rằng, cô quyết định ở bên anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ phòng tuyến này.
Nhưng khi thực sự đối mặt với sự nhiệt tình của Lâm Tiêu, trong lòng Tô Thu Quỳnh vẫn có cảm giác quẫn bách không biết phải làm sao.
Còn có cả, sự chống cự không nói ra được.
Cô nghĩ, trong lòng cô chống cự mãnh liệt như vậy, suy cho cùng vẫn là vì cô không yêu Lâm Tiêu.
Nhưng cô không muốn làm một người phụ nữ chơi đùa tình cảm của người khác, càng không muốn lợi dụng một người đàn ông để quên đi một người đàn ông khác.