CHƯƠNG
Chu Tịnh thấy quả bom trong tay của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng tỏ vẻ đắc chí. Cô ta là chị em tốt của Cung Tư Mỹ, biết trước giờ bạn mình ghét ai, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để khiêu khích Nhan Nhã Tịnh này.
Chu Tịnh thật sự rất mong đầu óc Nhan Nhã Tịnh chập mạch, có thể chọn thử thách. Nếu thế, cô ta sẽ kêu Nhan Nhã Tịnh cởi quần áo quay ba vòng trên nền nhạc Blues, để toàn bộ người Vân Hải đều nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đê tiện cỡ nào.
Đáng tiếc, Nhan Nhã Tịnh không chọn thử thách mà chọn nói thật.
Chút tâm tư xấu xa này của Chu Tịnh đều viết hết lên mặt, cô ta vừa muốn nói thì Triệu Nghị sinh ra lòng thương hoa tiếc ngọc với Nhan Nhã Tịnh đã giành lên tiếng trước, nói với cô.
“Vòng này để tôi hỏi!”
“Triệu Nghị, ai cho anh giành với tôi, muốn hỏi cũng phải do tôi hỏi chứ.”
Triệu Nghị kiêu căng nhìn thẳng vào đôi mắt bực tức của Chu Tịnh: “Chu Tịnh, cô đừng có mà không biết điều! Vòng trước cô vừa mới đặt câu hỏi rồi đấy! Dù sao cũng phải cho người khác cơ hội đặt câu hỏi chứ?”
Nói xong câu này, anh ta cũng lười để ý đến Chu Tịnh mà quay mặt sang, nở nụ cười hào phóng nhìn Nhan Nhã Tịnh và hỏi: “Nhan Nhã Tịnh, cậu hai Lưu đã qua đời lâu như vậy rồi, cô có từng nghĩ đến chuyện tái hôn không?”
Triệu Nghị hỏi một câu đơn giản như vậy, một mặt là vì giải vây cho Nhan Nhã Tịnh, mặt khác là vì trong lòng anh ta cũng ôm chút tâm tư khó diễn tả thành lời.
Lúc vừa bước vào phòng riêng, anh ta cũng không chú ý Nhan Nhã Tịnh ngồi trong góc, ánh mắt đầu tiên là bị Cung Tư Mỹ chói lọi thu hút. Nhưng sau khi thấy Nhan Nhã Tịnh, anh ta bỗng cảm thấy, ánh mặt trời rạng rỡ cũng không khiến người ta say đắm bằng một ngôi sao trên bầu trời đêm.
Cung Tư Mỹ là người đẹp trong số các người đẹp, đẹp đến hoàn hảo không tỳ vết, không chê vào đâu được. Nhưng trên người của Nhan Nhã Tịnh lại mang đến cho người ta một cảm giác trí thức hấp dẫn, vừa có phẩm chất thanh cao lại vừa giống một dòng suối trong, càng nhìn càng khiến người ta mê đắm.
Chỉ xét về diện mạo, Triệu Nghị không thể nói rõ rốt cuộc là Cung Tư Mỹ đẹp hơn hay là Nhan Nhã Tịnh đẹp hơn. Nhưng cảm giác mà Nhan Nhã Tịnh mang đến cho người khác thoải mái hơn nhiều so với Cung Tư Mỹ.
“Triệu Nghị, anh rõ ràng là muốn thả cho Nhan Nhã Tịnh! Câu hỏi đơn giản như vậy còn cần phải trả lời sao? Xã hội bây giờ, ai còn thủ thân như ngọc cả đời cho người chồng đã mất của mình chứ?” Chu Tịnh khinh bỉ liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái: “Dù sao nếu là tôi, tôi không thể làm liệt nữ trong sạch đâu, cũng đâu có ai tặng đền thờ trinh tiết cho tôi.”
Nghe cuộc đối đáp của Triệu Nghị và Chu Tịnh, tầm mắt của Lưu Thiên Hàn âm trầm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh chằm chằm.
Anh cũng cảm thấy, Nhan Nhã Tịnh không thể vì người em trai song sinh của mình mà thủ thân như ngọc. Dù gì tối qua, cô còn hao tốn tâm tư muốn bò lên giường anh.
Điều vượt ngoài dự đoán của mọi người là, từng câu từng chữ của Nhan Nhã Tịnh nói ra như lập lời thề: “Tôi sẽ không tái hôn.”
Cô khựng lại rồi nói tiếp: “Anh ấy ở trong lòng tôi, trước giờ chưa từng rời khỏi.”
Vế sau của câu nói này, Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa thốt lên.
Anh vẫn còn sống.
Tuy lúc ở trước mặt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh hành động rất cảm tính, nhưng trên thực tế cô cũng không phải một người thiếu lý trí.
Bây giờ gần như người trên toàn thế giới đều cho rằng Lưu Thiên Hàn là Lưu Gia Thành. Nếu cô ở trước mặt nhiều người như vậy, nói gì mà Lưu Thiên Hàn còn sống, mọi người cũng sẽ không tin, chỉ xem cô là kẻ điên mà thôi.