CHƯƠNG
“Nhan Nhã Tịnh, cô!” Có thể là sợ nói tiếp cô ta sẽ bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức chết, Cung Tư Mỹ hung dữ trừng Nhan Nhã Tịnh một cái, sau đó quay người đi về phía phòng riêng.
Nhan Nhã Tịnh cười nghiêng trước ngả sau, trong lòng cô âm thầm thả like cho trí thông minh của mình.
Thực ra phụ nữ đều thích đàn ông hàng to xài tốt, bây giờ cô đã hạ thấp anh Lưu thành thái giám rồi, chắc những ong bướm muốn cướp anh Lưu đi sẽ đi đường vòng hết luôn đây nhỉ?
Có vẻ sẽ đột nhiên giảm đi không ít tình địch đâu, tốt nhất là Cung Tư Mỹ cũng nên biết khó mà lui.
“Cười đủ chưa?” Nhan Nhã Tịnh đang cười sung sướng thì một giọng nói lạnh lẽo như đỉnh núi tuyết chợt vang lên bên tai cô.
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh giật thót, nghe nhầm rồi phải không? Sao cô lại nghe thấy giọng anh Lưu nhỉ?
Nhan Nhã Tịnh cứng còng quay mặt lại, đúng thật là nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang trầm mặt lạnh lùng nhìn cô.
“Anh…”
Nhớ tới phương châm chiến lược lạt mềm buộc chặt mà mình đã đặt ra, lời tới bên miệng rồi Nhan Nhã Tịnh cố gắng đổi lại, trở thành: “Anh hai.”
Dù sao thì anh cũng sẽ không thừa nhận anh là anh Lưu của cô, chi bằng cứ thực hiện theo nguyện vọng của anh, gọi anh một tiếng anh hai.
Đầu lông mày Lưu Thiên Hàn nhíu lại, trước đây cô gọi anh là anh Lưu, trong lòng anh khó chịu, nhưng bây giờ cô bỗng nhiên đổi miệng gọi anh là anh hai, trong lòng anh lại càng thêm bực bội hơn.
Cô như thế này là lười chẳng thèm coi anh là người thay thế nữa rồi phải không?
Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình rất buồn cười, khi bị coi thành người thay thế thì tâm trạng cáu kỉnh, bây giờ cuối cùng cũng không bị coi là người thay thế nữa, vậy mà anh lại có cảm giác bị vứt bỏ.
Nhất là khi nhớ tới lời cô vừa mới nói với Cung Tư Mỹ, anh thực sự rất muốn giết người!
Nhan Nhã Tịnh ở cùng Lưu Thiên Hàn một thời gian dài như vậy rồi, cô chẳng thể nào hiểu anh hơn được nữa, nhìn thấy mặt anh đen như than là cô biết tâm trạng bây giờ của anh rất không tốt, cực kỳ không tốt.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh thấp thỏm, có khi nào mấy lời cô vừa mới nói như anh sắp thành thái giám, bị anh nghe thấy rồi chứ?
Nhan Nhã Tịnh mỉm cười, thăm dò hỏi thử: “Anh hai, anh tới đây lúc nào vậy?”
“Lúc cô nói bắt mạch cho tôi là tôi đã tới đây rồi.”
Nhan Nhã Tịnh giật thót trong lòng, đúng thật rồi, những lời cô nói kia đều bị anh nghe thấy hết rồi.
“Anh hai, anh đừng coi là thật nhé, ban nãy em… ban nãy em đùa với cô Cung thôi, để tình cảm thân thiết hơn thôi ấy mà.”
Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy, anh không tin những lời cô nói ban nãy là để tình cảm thân thiết hơn đâu!
Anh ở bên Cung Tư Mỹ lâu như vậy rồi, chưa từng thấy cô ta thất thố như vậy bao giờ, ban nãy chắc chắn là cô ta đã bị người phụ nữ không biết điều này làm cho tức chết rồi!
Cung Tư Mỹ có tức chết hay không thì anh cũng chẳng quan tâm mấy. Nhưng anh tức là tức cái người phụ nữ không biết điều này, nói phương diện đó của anh không được!
Phải biết rằng đây là chuyện còn quan trọng hơn tính mạng đàn ông, không thể nhịn được!