CHƯƠNG
“Chiến Mục Hàng, anh khiến đứa con của tôi sống lại, khiến ba mẹ tôi sống lại từ cõi chết thì tôi sẽ yêu anh một lần nữa!”
Sống lại từ cõi chết…
Cơ thể Chiến Mục Hàng bỗng loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Người đã chết, còn trở thành nắm đất vàng từ lâu rồi, sao có thể sống lại từ cõi chết được!
“Nếu anh không làm được thì sau này đừng nói lời yêu trước mặt tôi. Tô Thu Quỳnh tôi không có sở thích đặc biệt thích bị người khác làm cho ghê tởm đâu!”
“Tô Thu Quỳnh, cái chết của ba mẹ em là tai nạn, em không thể…”
“Không phải tai nạn!” Hiếm khi Tô Thu Quỳnh trở nên kích động, cô đỏ mắt hét lên: “Chiến Mục Hàng, ba mẹ tôi bị An Tình hại chết! Anh biết bọn họ chết thảm tới mức nào không? Bọn họ bị xe tải cán chết, chết ngay tại chỗ, chết không toàn thây! Chiến Mục Hàng, nếu như anh thực sự muốn tôi tha thứ cho anh, vậy thì đi giết An Tình đi!”
“Tô Thu Quỳnh, vụ tai nạn xe đó có quan hệ gì với An Tình! Tô…”
Không đợi Chiến Mục Hàng nói hết câu, Tô Thu Quỳnh đã cười khẩy ngắt lời anh ta: “Chiến Mục Hàng, câm miệng đi! Nếu như anh đã không muốn giết An Tình để tôi tha thứ cho anh, vậy thì sau này đừng nói nữa! Tôi sợ sẽ bẩn lỗ tai tôi!”
Tô Thu Quỳnh thực sự cảm thấy Chiến Mục Hàng thật buồn cười, anh ta vừa không nỡ làm hại An Tình vừa muốn cô chủ động yêu thương lần nữa, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Huống hồ, có những tình yêu giống như gương vỡ khó lành, nếu đã bỏ lỡ rồi thì chẳng thể quay đầu được nữa!
Đời này, cô và Chiến Mục Hàng, suy cho cùng vẫn là bỏ lỡ nhau!
“Tô Thu Quỳnh, em đừng kích động như vậy! Cái chết của ba mẹ em thật sự chỉ là tai nạn thôi, sau này anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Tô Thu Quỳnh, cho anh một cơ hội bù đắp cho em có được không?”
Chiến Mục Hàng sợ Tô Thu Quỳnh rời bỏ anh ta, anh ta kiên quyết nắm lấy tay cô, trong đôi mắt khinh thường thiên hạ kia là sự khẩn cầu không hề che giấu.
Anh ta thực sự không thể giết An Tình. An Tình từng cứu mạng anh ta, cho dù tội lỗi của An Tình có không thể tha thứ thì anh ta cũng không thể tự mình ra tay với ân nhân cứu mạng của mình được.
“Cậu Chiến, chúng tôi còn cần nói chuyện với cô Tô nữa không?”
“Cút!” Hồng Dữu vừa dứt lời, Chiến Mục Hàng đã nổi giận quát lên, cơ thể Hồng Dữu không kìm được mà run rẩy, vội vàng gọi đám phụ nữ đằng sau đi ra khỏi phòng khách cùng cô ta.
Thấy Tô Thu Quỳnh hận đến mức cả người run rẩy, Chiến Mục Hàng biết, tối nay anh ta lại làm hỏng việc nữa rồi, khiến Tô Thu Quỳnh càng chán ghét anh ta hơn.
Anh ta bỗng chốc không biết nên nói gì với Tô Thu Quỳnh mới tốt. Nghĩ tới lúc nãy Tô Thu Quỳnh nôn ọe mãi cũng không nôn được ra thứ gì, anh ta vội vàng lao vào phòng bếp bưng một bát cháo mà đầu bếp đã nấu sẵn ra.
Anh ta múc một thìa cháo lên cẩn thận đặt bên môi Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, em đừng tức giận, ăn chút đồ đi có được không?”
Tô Thu Quỳnh nghiêng mặt đi, nhìn Chiến Mục Hàng nửa ngồi trước mặt mình với vẻ mặt lấy lòng, sắc mặt của cô có hơi hoảng hốt.
Anh ta dịu dàng như vậy, nếu như là Tô Thu Quỳnh trước khi ngồi tù, sợ rằng sẽ cảm động đến mức hồ đồ. Nhưng đáng tiếc, Tô Thu Quỳnh của bây giờ không đa cảm đến vậy nữa.