CHƯƠNG
Lâm Tiêu đi tới, ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào lòng, trong giọng nói của anh là sự vui mừng rất rõ ràng: “Thu Quỳnh, anh thực sự rất vui, khi em gặp nguy hiểm, người đầu tiên mà em nhớ tới là anh.”
Nhìn Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu ôm chặt lấy nhau, bàn tay nắm lấy cổ tay của Chiến Mục Hàng bỗng nhiên trượt xuống.
Bảo sao Lâm Tiêu có thể tới nhanh như vậy, hóa ra là Tô Thu Quỳnh báo cho Lâm Tiêu à!
Ha!
Nguy hiểm ư?
Ở cùng với Chiến Mục Hàng anh ta là gặp nguy hiểm sao?
Từ khi nào mà Chiến Mục Hàng anh ta còn đáng sợ hơi sài lang hổ báo như vậy!
“Lâm Tiêu, chúng ta về nhà đi.” Tô Thu Quỳnh dựa vào trong lòng Lâm Tiêu, dáng vẻ vô cùng ỷ lại, Chiến Mục Hàng nhìn mà nhức mắt vô cùng.
Hơn nữa, về nhà…
Chỗ của Lâm Tiêu đã là ngôi nhà mà cô nhận định rồi! Sao có thể như thế được!
“Được, Thu Quỳnh, chúng ta về nhà.” Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh đan mười ngón tay vào nhau, ăn ý cùng cất bước đi ra bên ngoài phòng khách.
“Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!”
Khó khăn lắm Chiến Mục Hàng mới đưa Tô Thu Quỳnh được tới biệt thự Bán Sơn, đương nhiên anh ta sẽ không để Tô Thu Quỳnh rời đi như vậy được. Anh ta nhanh chân chặn lại trước mặt Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu: “Tô Thu Quỳnh, em không thể quay về với Lâm Tam được! Lâm Tam sẽ không cưới em đâu, anh ta chỉ chơi đùa tình cảm của em thôi!”
“Chiến Thất, anh tưởng đàn ông trên cả thế giới này đều giống như anh sao, chỉ biết đùa cợt tình cảm phụ nữ thôi ư?” Lâm Tiêu nói gằn từng câu từng chữ một: “Đời này của Lâm Tiêu tôi, nếu như có kết hôn thì vợ của tôi cũng chỉ có thể là Tô Thu Quỳnh!”
Thấy lời này của anh ta không níu kéo được Tô Thu Quỳnh, trong mắt Chiến Mục Hàng lập tức lộ ra vẻ quyết tâm đập nồi dìm thuyền. Anh ta phất tay, vệ sĩ bên ngoài phòng khách bao vây Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh lại, bọn họ còn rút súng từ eo ra.
Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ sòng sọc, gằn từng chữ một: “Tô Thu Quỳnh, ở lại đi, làm người phụ nữ của Chiến Mục Hàng anh! Nếu không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Lâm Tam!”
Đúng ra là Chiến Mục Hàng thực sự không muốn để lộ khía cạnh tăm tối này ra trước mặt Tô Thu Quỳnh chút nào cả, nhưng biết làm thế nào được đây? Anh ta sợ!
Anh ta sợ sau khi mình để Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đi khỏi, tình cảm của họ sẽ ngày càng đậm sâu, anh ta sẽ càng không thể chen chân vào được!
Tô Thu Quỳnh cũng không ngờ Chiến Mục Hàng lại đê tiện đến mức lấy mạng sống của Lâm Tiêu ra để đe dọa cô thế này.
Nhưng Chiến Mục Hàng sẽ không đe dọa được cô đâu, mãi mãi không bao giờ đe dọa được cô đâu!
Tô Thu Quỳnh lấy thân mình chắn trước mặt Lâm Tiêu. Nụ cười châm chọc, lãnh đạm vẫn hiện hữu trên gương mặt cô: “Được đấy. Hôm nay anh giết cả tôi lẫn Lâm Tiêu đi là vừa khéo, để chúng tôi được xuống dưới kia làm một đôi uyên ương!”
“Thu Quỳnh, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu!” Lâm Tiêu kiên định gằn từng chữ một.
Bị bao nhiêu súng ống chĩa vào như thế mà Lâm Tiêu thật sự không hề hoảng sợ. Người lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh như anh có nguy hiểm nào chưa từng trải qua? Mấy khẩu súng đã đòi dọa dẫm được anh thì quá viển vông!