CHƯƠNG
“Lâm Tiêu, em xin lỗi.” Tô Thu Quỳnh cúi nửa mi mắt xuống. Người mà cô thấy áy náy nhất suốt cuộc đời này là Lâm Tiêu. Khoảnh khắc này, đến một người kiêu hãnh như cô mà cũng không dám nhìn vào mắt anh.
“Lâm Tiêu, em cảm thấy em rất ích kỷ. Em không hề yêu anh, nhưng vẫn liên tục đòi hỏi hơi ấm từ anh. Nói là muốn dành cả cuộc đời để đền đáp lòng tốt của anh với em, nhưng thực tế là em quá ích kỷ, muốn sống như con ma cà rồng cả đời, bắt anh phải hy sinh cho em không ngừng nghỉ. Còn em thì mãi mãi không thể nào trao được cho anh một trái tim chân thành.”
“Thu Quỳnh, anh không quan tâm! Miễn là em bằng lòng ở bên anh, anh có thể không bận tâm đến bất cứ điều gì.” Lâm Tiêu cố chấp ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng. Thật ra vừa rồi khi Tô Thu Quỳnh nói rằng cô không hề yêu anh, trái tim anh đau như nghẹn thở. Anh tưởng rằng bao ngày qua sớm tối bên nhau, cô đã phần nào để tâm đến anh. Vậy mà đến cuối cùng, vẫn chỉ có mình anh đơn phương.
Nhưng dù cho cô mãi mãi không thể đem lòng yêu anh, anh cũng chẳng buông tay được.
Chiến Mục Hàng yêu Tô Thu Quỳnh điên dại, anh nào có khác đâu!
Không có Tô Thu Quỳnh, những ngày tháng sau này, quãng đời dài đằng đẵng còn lại đều trở nên vô nghĩa.
“Nhưng Lâm Tiêu ạ, em bận tâm!” Tô Thu Quỳnh dứt từng chút một ra khỏi vòng tay của Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, như thế này không công bằng với anh. Em không thể ích kỷ vậy được!”
“Thu Quỳnh, ở bên anh đi, em không ích kỷ! Em chia tay anh mới là ích kỷ!” Lâm Tiêu đã quen chiều theo ý Tô Thu Quỳnh, nhưng với vấn đề trọng đại như chia tay, anh không thể mặc cho cô ra quyết định được.
“Tô Thu Quỳnh, hôm nay anh nói ngay tại đây luôn, em đã nhận lời làm bạn gái của anh thì cả đời này, em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay với anh!”
Tô Thu Quỳnh thở dài bất lực: “Lâm Tiêu, việc gì anh phải như thế? Anh biết mà, mối quan hệ của hai chúng ta không thể công khai được.”
“Em từng ly hôn, từng mất hai đứa con, tay em còn tàn tật, em còn là một đứa từng đi tù. Ba mẹ anh và dòng họ sẽ không đồng ý cho anh đến với một người phụ nữ như em đâu.”
Tô Thu Quỳnh ngừng lại một thoáng, sau đó nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Lâm Tiêu, em thật sự rất cảm kích anh vì đã tốt với em, nhưng càng cảm kích thì em lại càng không thể hủy hoại anh được.”
Tô Thu Quỳnh biết dư luận xã hội đáng sợ đến nhường nào.
Nhất là người có địa vị như Lâm Tiêu. Tổn thất mà những tin tức tiêu cực đem lại cho anh, cho nhà họ Lâm là không thể đong đếm được. Lâm Tiêu và cô dây dưa sẽ đem đến tin tức tiêu cực nhất với anh.
“Tô Thu Quỳnh, ai nói là mối quan hệ của chúng ta không thể công khai?” Lâm Tiêu trở nên kích động: “Tô Thu Quỳnh, anh sẽ đường hoàng đứng bên cạnh em! Nếu em không tin anh, ngày mai chúng ta sẽ ra ủy ban đăng ký kết hôn!”
“Lâm Tiêu, đừng gây chuyện nữa. Em không muốn anh cãi nhau với người nhà vì em.” Trầm lặng một thoáng, Tô Thu Quỳnh nói tiếp: “Lâm Tiêu, chúng ta hãy hợp tan trong yên bình đi.”
“Không đời nào!” Lâm Tiêu tức đỏ con mắt: “Tô Thu Quỳnh, em đánh cắp trái tim anh đi rồi, bây giờ lại quăng cho anh một câu ‘hợp tan trong yên bình’ là thế nào? Tô Thu Quỳnh, em đúng là đồ vô trách nhiệm!”
Lâm Tiêu cảm thấy những lời này vẫn chưa đủ để thể hiện cơn phẫn nộ của anh. Anh ngẫm nghĩ rồi bồi thêm một câu: “Tô Thu Quỳnh, em làm thế này là đang lừa gạt tình cảm của anh. Tô Thu Quỳnh, em có lỗi với anh lắm!”