CHƯƠNG
Bùi An Na lập tức trợn trừng hai mắt, có thế nào cô ta cũng không ngờ được Kiều Hạ lại muốn phong sát mình!
Thế lực của nhà họ Lâm rất lớn, cũng có chen chân vào giới giải trí, mấy năm gần đây đã gầy dựng một công ty giải trí tại Vân Hải. Chính một tay Kiều Hạ làm nên chuyện. Có thể nói bà ấy là trùm của trùm trong giới giải trí. Bà ấy mà đã muốn phong sát một người thì người đó thật sự không thể trở mình nổi!
“Bà Lâm, sao… sao tôi có thể muốn bị phong sát được chứ? Bà đang nói giỡn đấy à!” Bùi An Na cười gượng, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.
“Không muốn phong sát thì giữ mồm miệng cho sạch vào!” Kiều Hạ lạnh lùng liếc Bùi An Na một cái, gằn từng câu từng chữ cảnh cáo: “Nếu để tôi biết cô dám nói năng linh tinh hoặc làm gì đó ngáng chân con dâu tôi thì cô cút về quê nuôi lợn cho tôi!”
Mặt của Bùi An Na trắng bệch như tờ giấy, ngã xuống đất cái “phịch”.
Đúng là nhà cô ta nuôi lợn thật. Trước khi vào giới giải trí cô ta vẫn luôn ở quê cho lợn ăn. Lúc nãy, cô ta đánh mắt nhìn điện thoại của Kiều Hạ. Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cấp dưới của bà ấy đã tìm được hết ngọn nguồn gốc gác của cô ta. Thế lực của nhà họ Lâm đúng là quá đáng sợ!
Thế lực đáng sợ như vậy, nếu muốn cô ta không thể lăn lộn nữa thì thật sự chỉ cần động một ngón tay thôi…
Bùi An Na không dám nghĩ tiếp.
“Còn mấy người nữa!” Kiều Hạ dạy dỗ Bùi An Na xong liền quét ánh mắt sắc lạnh sang mấy người trong đoàn phim ban nãy còn đang chờ xem kịch hay của Tô Thu Quỳnh: “Mấy người muốn xem trò cười của con dâu tôi lắm phải không!”
“Tôi nói cho mấy người biết, con dâu nhà họ Lâm chúng tôi không phải ai cũng tuỳ tiện mà ức hiếp được đâu! Nếu để tôi biết trong đoàn phim có ai ức hiếp con dâu tôi thì đừng nói ở giới giải trí, mà ở cả cái đất Vân Hải này, người đó cũng đừng hòng sống tốt!”
“Hôm nay Kiều Hạ tôi nói ngay tại đây, ai ức hiếp con dâu tôi, tôi gặp người nào là phong sát người đó! Mấy người tự mà cân nhắc!”
Kiều Hạ nói xong mấy câu này liền bắt lấy tay của Tô Thu Quỳnh: “Đi thôi Thu Quỳnh, chúng ta đi bàn chuyện đám cưới của hai đứa!”
Dù Tô Thu Quỳnh có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa thì cô ấy cũng phải ngạc nhiên trước hành động lạ thường này của Kiều Hạ.
Hơn nữa, sao bỗng nhiên lại nhắc tới đám cưới của cô ấy và Lâm Tiêu thế?
Cô ấy và Lâm Tiêu ở bên nhau, chẳng những không bị chia rẽ đôi lứa các kiểu mà còn nhảy vọt tới kết hôn luôn. Bước nhảy lớn quá rồi đấy?
Tô Thu Quỳnh thật sự không muốn bàn bạc chuyện đám cưới gì với Kiều Hạ cả, cô ấy vừa định tìm cớ từ chối bà ấy thì Kiều Hạ đã kéo cô ấy về phía Tôn Lệ.
“Tôn Lệ, tôi và con dâu tôi phải bàn bạc chuyện hôn lễ kỹ càng, tôi xin nghỉ cho nó nhé!”
Kiều Hạ tự xin nghỉ giúp Tô Thu Quỳnh, Tôn Lệ nào dám không cho. Cô ta vội nói: “Chị Kiều, chị và Thu Quỳnh có chuyện gì thì cứ làm đi, lúc nào Thu Quỳnh rảnh thì trở lại quay phim cũng được.”
Tôn Lệ nói vậy xong khiến Tô Thu Quỳnh cũng chẳng thể mượn cớ đóng phim được nữa. Cô ấy nhìn sang Nhan Nhã Tịnh cầu cứu, nhưng cô lại đẩy cô ấy một cái, còn đánh mắt ra hiệu cô ấy mau đi.
Nhan Nhã Tịnh thật lòng thích chị đại Kiều Hạ, mẹ chồng ngầu như vậy, không cần thì đúng là kẻ ngốc! Cô chỉ ước gì Tô Thu Quỳnh nhanh chóng yêu đương với Lâm Tiêu, làm tên biến thái Chiến Mục Hàng kia tức chết luôn!