CHƯƠNG
“Chiến Mục Hàng, tôi tìm anh mới là có bệnh đấy!” Tô Thu Quỳnh thực sự lười giải thích với Chiến Mục Hàng. Với người hoàn toàn không tin tưởng cô kiểu này, giải thích thì đúng là còn lãng phí tình cảm ơn cả đàn gảy tai trâu.
“Chiến Mục Hàng, tôi thích đi tìm lão già đấy. Ừ đúng, tôi thích thăng tiến nhờ lão già đấy, cái này thì liên quan gì tới anh!”
“Đừng nói chỉ là tìm lão già, dù tôi cho dù có tìm chó đực thì cũng không liên quan quái gì với anh Chiến đâu! Chiến Mục Hàng, tôi đã bị anh làm cho cảm thấy kinh tởm rồi, bây giờ anh có thể cút được rồi đấy!”
“Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng thô lỗ nắm lấy bờ vai Tô Thu Quỳnh, nham hiểm nhìn chằm chằm cô, vừa định cúi mặt xuống cắn lên môi Tô Thu Quỳnh thì nắm đấm của Lâm Tiêu đã đấm mạnh lên khuôn mặt anh ta.
“Chiến Thất, tôi đã nói rồi, đừng có chạm vào Thu Quỳnh nữa!”
Chiến Mục Hàng vô thức che chỗ bị thương trên mặt, anh ta không đánh trả Lâm Tiêu ngay lập tức, mà cong môi cười mỉa mai: “Lâm Tam, anh bảo vệ Tô Thu Quỳnh như vậy thì chắc là vẫn chưa biết Tô Thu Quỳnh đã làm chuyện tốt đẹp gì đúng không?”
“Tô Thu Quỳnh đã ngủ với Khổng Minh Luân rồi! Còn bị vợ của Khổng Minh Luân bắt ngay tại trận!” Nghĩ tới cảnh “Tô Thu Quỳnh” và Khổng Minh Luân ở trên giường khó coi đến như vậy, Chiến Mục Hàng tức giận đến mức muốn giết người.
Anh ta cong môi âm u: “Ha! Cô ta phục vụ Khổng Minh Luân hết mình thật đấy. Chỉ sợ là lúc ngủ với anh cô ta còn không thể hiện được nhiều tư thế như vậy đâu nhỉ?”
Không biết trong cuộc đời bạn có ai như vậy không, bạn từng yêu người đó đến mức chỉ ước gì dâng tặng tính mạng mình cho anh ta, sống chết mãi không buông bỏ. Nhưng trải qua nửa đời lận đận, bạn lại chỉ ước gì cầm rìu bổ đầu anh ta ra, để nhìn xem rốt cuộc bên trong chứa cặn bã gì?
Tô Thu Quỳnh cảm thấy trong mắt cô, Chiến Mục Hàng chính là loại người này.
Hình tượng của Chiến Mục Hàng trong lòng Tô Thu Quỳnh đã cực kỳ kém rồi. Bây giờ, những lời anh ta nói với Lâm Tiêu lại đổi mới tam quan của cô ấy một lần nữa.
Khóe môi Tô Thu Quỳnh vẫn nở nụ cười hờ hững như cũ, nhưng trong lòng cô lại chật vật, khó coi, còn có một chút lo âu mà chính cô cũng không rõ.
Phải rồi, cô lo Lâm Tiêu cũng sẽ giống Chiến Mục Hàng, cho rằng cô không biết xấu hổ, ai cũng có thể làm chồng.
Dù gì đoạn video đó thật sự là súng thật đạn thật. Lần đầu tiên xem đoạn video đó, chính cô cũng tưởng rằng nữ chính trong video đó là mình.
“Bịch!”
Lâm Tiêu lại đấm một cú thật mạnh vào mặt Chiến Mục Hàng, anh ta mặc kệ đúng sai, ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng. Vẻ dịu dàng thương tiếc hiện lên trong mắt, gần như có thể nhấn chìm người ta vào đó.
“Thu Quỳnh, anh tin người phụ nữ trong video không phải là em!”
Nhìn gương mặt ngông cuồng nhưng vô cùng dịu dàng của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh chỉ cảm thấy trái tim mình như nở hoa. Sau khi hoa nở, vành mắt cô lại không kiềm được mà trở nên ướt át, có một loại xúc động muốn khóc đến đầm đìa nước mắt.
Người này chính là Lâm Tiêu, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì anh đều tin tưởng cô vô điều kiện.
Tô Thu Quỳnh đã từng rất là ngưỡng mộ Nhan Nhã Tịnh. Ngưỡng mộ Nhan Nhã Tịnh có thể gặp được một người tin mình vô điều kiện. Bây giờ, đột nhiên cô phát hiện, thật ra cô cũng có người đàn ông tin tưởng mình vô điều kiện mà!
“Lâm Tiêu, anh thật sự tin em sao?” Giọng Tô Thu Quỳnh khàn khàn, cô không kìm lòng được, nhìn Lâm Tiêu rồi hỏi.