CHƯƠNG
Nói xong, bà liền tức tối dập máy.
Làm đi, cứ làm đi, làm cho vợ chạy mất luôn thì thằng nhóc thối này mới vui chứ gì!
Sau khi Chiến Mục Hàng rời đi, Lâm Tiêu ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào lòng.
“Thu Quỳnh, em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu. Bây giờ anh sẽ đi mở họp báo luôn, anh sẽ nói rõ với tất cả mọi người rằng người trong video không thể nào là em.”
“Lâm Tiêu, anh đừng nhúng tay vào. Em muốn tự xử lý chuyện này.”
Tô Thu Quỳnh ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tiêu vô cùng nghiêm túc: “Lâm Tiêu, anh đã giúp em rất nhiều rồi, em rất biết ơn, em…”
“Tô Thu Quỳnh, em muốn làm anh tức chết phải không?”
Lâm Tiêu giả vờ tức giận gào lên với Tô Thu Quỳnh. Quát xong, anh lại sợ dáng vẻ này của mình dọa tới cô. Mối quan hệ giữa cả hai vốn chưa ổn định, lỡ như dọa người ta chạy mất dép thì anh biết khóc với ai đây!
Thật ra, Lâm Tiêu là người đàn ông rất có khí phách đàn ông, phụ nữ trong giới, ai mà chẳng biết đạo diễn Lâm Tiêu điên cuồng và bá đạo mức nào!
Nhưng khi ở trước mặt Tô Thu Quỳnh, anh bằng lòng hạ thấp mọi tư thái, làm một người đàn ông bé nhỏ đi theo làm tùy tùng cho cô.
Ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, dù người đàn ông có lạnh lùng và kiêu ngạo hơn nữa cũng bằng lòng để lộ ra mặt dịu dàng chu đáo.
“Thu Quỳnh, anh là người đàn ông của em! Em phải tập làm quen đứng sau lưng anh, để anh bảo vệ em!”
Vành mắt của Tô Thu Quỳnh lại không kìm được mà trở nên ướt át. Cô đã sống ngần ấy năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với cô rằng bảo cô đứng phía sau anh ấy, anh ấy sẽ che chở cho cô.
Lúc trước cô đã quen tự xông vào núi đao biển lửa, một mình ngăn lại mọi dao súng mưa đạn. Bây giờ bỗng dưng nghe được câu này, thật sự rất ấm áp.
“Lâm Tiêu, cảm ơn anh.” Bỗng dưng giọng của Tô Thu Quỳnh trở nên rất thấp, cực kỳ thấp: “Lâm Tiêu, em sẽ thử đứng sau lưng anh.”
“Thu Quỳnh!”
Nghe cô nói thế, Lâm Tiêu lập tức mừng rỡ như điên, Tô Thu Quỳnh chịu mở lòng với anh rồi ư?
“Thu Quỳnh, Thu Quỳnh, Thu Quỳnh của anh…”
Trong lòng của Lâm Tiêu quá đỗi vui mừng, anh mừng rỡ là muốn hôn Tô Thu Quỳnh ngay.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy lần này hình như cô đã thay đổi đôi chút rồi.
Lúc trước Lâm Tiêu hôn cô, vì cô không muốn làm cho anh khó chịu nên cũng không né tránh. Chẳng qua trong lòng lại điên cuồng muốn trốn chạy.
Nhưng lần này, đột nhiên cô lại không muốn trốn chạy nữa.
“Dì Thu Quỳnh, con phát hiện…”
Lâm Tiêu đang hôn đến mức mất kiểm soát thì giọng nói của Nhan An Bảo chợt vang lên ở đầu cầu thang.
Tô Thu Quỳnh đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy Nhan An Bảo ngây thơ đang nhanh chóng che mắt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng lạnh như băng của cô bỗng chốc đỏ như tôm luộc.