Chương
An Tình cũng không ngốc, cô ta biết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ chẳng bao giờ trùng hợp gọi điện thoại đến đúng lúc An Thị bị Lưu Thị đá khỏi cuộc chơi, nhất định là do bọn chúng giở trò sau lưng!
“Là bọn mày đúng không! Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ, là bọn mày cố ý hại An Thị bọn tao đúng không!” An Tình nghiến răng nghiến lợi hét lên với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Rốt cuộc thì bọn mày muốn cái gì! An Thị chúng tao không thù không oán với bọn mày mà bọn mày lại hại An Thị chúng tao như vậy, có lợi gì cho bọn mày chứ hả!”
“Bà bác An, xem như bác cũng không tới nỗi hết thuốc chữa.” Nhan An Bảo thư thả nói, rất có phong cách của ba mình: “Là bọn cháu tìm bác hai, nói bác ấy đá An Thị ra đấy. Nhưng mà, có một câu bác nói sai rồi. Bà bác An, chúng ta không đội trời chung chứ nào phải không thù không oán!”
“Bà bác An, bị bác hai của cháu đá ra cũng đáng đời bác thôi!” Nhan An Mỹ đắc ý nói: “Ai kêu bác lúc nào cũng bắt nạt dì Thu Quỳnh của bọn cháu! Anh cháu đã điều tra rồi, người đăng video lần này là em trai bác An Trí Dũng, hai người hại dì Thu Quỳnh của cháu trở thành như vậy, bọn cháu không cho hai người một bài học thì làm sao xứng là cục cưng mà dì Thu Quỳnh yêu nhất?”
“Bọn mày…”
An Tình tức đến nỗi thở dốc, nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì Nhan An Bảo đã lạnh lùng nói tiếp: “Bà bác An, chúng ta gặp nhau đi.”
Gặp mặt?
Hai đứa ranh con kia còn dám gặp cô ta?
Bọn chúng ở sau lưng ngáng chân cô ta như vậy, nếu như gặp nhau thật chẳng phải cô ta sẽ dạy bọn chúng một bài học nhớ đời sao!
An Tình muốn dạy dỗ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nhưng cô ta càng muốn lấy được dự án kia của Lưu Thị hơn. Mà bây giờ hai tên nhóc ranh kia lại là điểm đột phá lớn nhất để An Thị bọn họ giành lấy dự án kia, nên dù cô ta chỉ ước gì lột da rút gân bọn chúng, cũng sẽ vì dự án đó mà khom lưng uốn gối một lần.
An Tình nghiến răng: “Được!”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ hẹn An Tình gặp mặt ở tiệm cà phê mở gần Tầm Viên.
Bên trong quán cà phê rất yên tĩnh, ngoài Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ và An Tình ra thì không còn người khách nào khác.
An Tình vừa nhìn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã ước gì nhào lên đá chúng, nhưng cô ta nghĩ đến dự án kia nên vẫn phải kiềm chế cơn giận trong lòng, cố gắng cất giọng dịu dàng nói với bọn chúng: “An Bảo, An Mỹ, hôm nay bác đến đây là muốn xin lỗi hai đứa.”
“Bác biết, trước kia bác làm rất nhiều điều không tốt với Tô Thu Quỳnh, tội bác đáng chết vạn lần, nhưng bây giờ bác thật sự biết sai rồi. Dù sao Thu Quỳnh cũng là bạn thân nhất của bác, sau này bác sẽ chung sống hòa bình với Thu Quỳnh. Bác cũng mong hai đứa có thể đừng nhắm vào bác nữa, chúng ta sống hòa thuận với nhau được không?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“Bà bác An, bác muốn chúng ta sống hòa thuận với nhau như thế nào?” Nhan An Bảo cụp mắt, điềm đạm nói với An Tình.
An Tình thấy có cơ hội xoay chuyển bèn vội vàng nói: “An Bảo, An Mỹ, bác là người biết sai sẽ sửa, bác sẽ xin lỗi Thu Quỳnh, cầu xin cô ấy tha thứ cho bác. Bác cũng xin lỗi hai đứa, lúc trước không nên hung dữ với hai đứa như vậy. Sau này bác sẽ yêu thương hai đứa giống như con ruột của mình.”
“Bà bác An, bác thật sự đồng ý xin lỗi dì Thu Quỳnh à?” Nhan An Mỹ trưng ra gương mặt ngây thơ, hồn nhiên nhìn An Tình: “Bà bác An, nếu bác đồng ý xin lỗi dì Thu Quỳnh tử tế, cháu và anh trai sẽ tha thứ cho bác.”
“Thật không?” An Tình không dám tin nhìn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, hỏi: “Thế dự án kia…”
Nhan An Bảo thong thả nói: “Cháu sẽ nói với bác hai, nói bác ấy giao thẳng dự án kia cho An Thị.”