Chương
Nhưng Cung Tư Mỹ nghe hết mấy lời này của Kiều Sơn thì lại vô cùng vui vẻ, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Kiều Sơn: “Quản lý Kiều, vậy chúng tôi mượn lời hay của anh nhé, tôi với anh Gia Thành sẽ tranh thủ sớm ngày để mẹ có cháu trai ẵm bồng!”
Thật ra, cho dù Kiều Sơn có tâng bốc nịnh hót Cung Tư Mỹ như thế nào hay dù Cung Tư Mỹ có vội vàng sinh con ra sao đi nữa thì Nhan Nhã Tịnh cũng không quan tâm.
Điều duy nhất cô để ý cũng chỉ là thái độ của Lưu Thiên Hàn.
Sau khi Cung Tư Mỹ nói hết câu thì Lưu Thiên Hàn cũng không phủ nhận, bỗng nhiên trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút khó chịu không thể diễn tả được. Chẳng lẽ anh thật sự có ý định muốn sinh con với Cung Tư Mỹ, tạo thêm cho An Bảo và An Mỹ một em trai hay em gái gì đó nữa?
Bọn họ nghĩ đẹp lắm!
“Anh Gia Thành, anh thích con trai hay con gái?” Sau khi nói chuyện với Kiều Sơn xong, Cung Tư Mỹ lại quay sang nhìn Lưu Thiên Hàn mỉm cười hỏi.
Tuy Lưu Thiên Hàn không muốn sinh con với Cung Tư Mỹ nhưng ở trước mặt người ngoài, anh cũng không thể để cho Cung Tư Mỹ bị mất mặt.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Sao cũng được.”
Tuy lời này của Lưu Thiên Hàn có ý không hề quan tâm, nhưng vào tai người khác lại mang một ý nghĩa khác hoàn toàn.
Ví dụ như, Kiều Sơn cảm thấy câu này của Lưu Thiên Hàn có ý là anh cực kỳ yêu Cung Tư Mỹ, chỉ cần là Cung Tư Mỹ sinh thì dù là trai hay gái anh đều sẽ thích.
Kiều Sơn không nhịn được mà cảm thán: “Cậu hai đối xử tốt với cô Cung quá! Nhưng mà trên đời này cũng chỉ có mỗi người con gái ưu tú như cô Cung mới xứng với sự cưng chiều tận trời của cậu hai thôi!”
“Quản lý Kiều, anh khen tôi như vậy làm tôi cảm thấy hơi ngại đó!”
Cung Tư Mỹ nói thì nói thế chứ dáng vẻ cô ta vẫn ung dung thoải mái, trên mặt thật sự không hề nhìn ra được chút gì gọi là ngại ngùng hết. Có vẻ bỗng nhớ tới gì đó, cô ta cười càng dịu dàng hơn: “Nhan Nhã Tịnh, chờ đến khi tôi và anh Gia Thành có con thì An Bảo với An Nhã sẽ có em trai em gái rồi.”
“Tôi ngưỡng mộ cô thật đấy, có thể sinh một lúc hai đứa luôn. Tôi cũng hy vọng tôi có thể sinh cho anh Gia Thành một đôi thai long phụng đáng yêu như An Bảo với An Nhã vậy đó!”
Nhan Nhã Tịnh nghe xong câu này thì không nhịn được mà lườm nguýt, An Bảo với An Nhã có mà thèm vào em trai em gái do Cung Tư Mỹ sinh ra!
Cung Tư Mỹ nhắc tới Nhan Nhã Tịnh, Kiều Sơn cũng không kìm được mà đánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh.
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh cô đơn lẻ loi đứng bên cạnh, trong lòng Kiều Sơn bỗng dâng lên sự bi thương không cách nào nói nên lời.
Anh ta có thể ngồi vào vị trí hôm nay, công nhận là có liên quan đến tài ăn nói của anh ta. Nhưng nếu năm đó không có ơn cất nhắc của cậu Lưu thì e rằng bây giờ anh ta cũng chỉ là một nhân viên cửa hàng bình thường mà thôi.
Anh ta muốn nịnh bợ sếp mới, nhưng cả đời này anh ta đều không quên được công ơn cậu Lưu tán thưởng cất nhắc mình.
Nhìn cô vợ quả phụ của cậu Lưu, đáy lòng anh ta rất khó chịu nên không nhịn được mà cảm khái một câu: “Haizz, lúc ấy áo cưới của cô Nhan cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, đáng tiếc, còn chưa kịp mặc thì cậu Lưu đã…”
Nói đến đây, Kiều Sơn không thể tiếp tục nói thêm được nữa, bởi vì nếu nói tiếp, một người đàn ông như anh ta còn muốn khóc thì chắc chắn một người phụ nữ như Nhan Nhã Tịnh sẽ càng khó chịu hơn.