Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi mau, nháy mắt đã một tháng.
Nghiêm Trạch ở đoàn phim《Trường Dạ Thiên Minh》quan sát hơn nửa tháng, không chỉ thu được kinh nghiệm, còn có quan hệ tốt với không ít tiền bối, cũng tiện tay giúp Lâu Ngộ Bạch giải quyết phóng viên, bán cho Lâu Ngộ Bạch một cái nhân tình, trở nên quen thân với đối phương.
Chuyện phóng viên, dưới bàn tay của Lê Hạo và người đại diện của Lâu Ngộ Bạch, đã trở nên hot trong đêm đó, cũng đưa Nghiêm Trạch ra trước công chúng.
Điều này cũng được tính toán trước.
Chỉ là, tuy Lê Hạo đồng ý tìm cách làm vị ảnh đế đóng chỉ huy sứ chỉ điểm vài chỗ cho Nghiêm trạch, nhưng người ta là ảnh đế, Lê Hạo không thỏa thuận được với người đại diện của đối phương.
Hên là, lão ảnh đế có chút thưởng thức với vị hậu bối một mực học tập, nên cho Nghiêm Trạch một hứa hẹn. Nói là chờ khi nào rảnh rỗi, nhất định sẽ tới chỉ điểm một hai.
Trong lúc không ai chú ý, bộ phim mạng yên lặng bắt đầu công tác tuyên truyền.
Bộ phim mạng này là một IP drama() chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết, tên là《Nữ hầu robot của ta》. Tuy rằng tên hơi hướng hắc ám, nhưng thật ra phim chỉ mang tính hài hước. Hơn nữa, kì lạ là fan nữ bộ tiểu thuyết này rất nhiều nha.
Mấy năm gần đây, phim mạng nổi tiếng, sản xuất phim mạng xem như là xu hướng. Nên nếu hông phải do ngôi sao nổi tiếng đóng, hoặc nguyên tác quá nổi, trừ khi là do đăng lên web nổi tiếng, thì đều như muối bỏ biển, không tạo được gợn sóng.
Hơn nữa, công tác tuyên truyền phim mạng cũng khá nhạy cảm. Tần số tuyên truyền mơ hồ lộ ra một cảm giác nghèo nàn, cũng không có nội dung gì hay ho. Nếu không phải trong danh sách diễn viên chính xuất hiện tên Nghiêm Trạch, cùng với tên một vị tiểu sinh tuyến hai, hấp dẫn một số người vốn có hứng thú với Nghiêm Trạch cùng với fan vị tiểu sinh kia, thì bộ phim này sớm chìm rồi.
Không ai ngờ, hai tháng sau, khi bộ phim công chiếu, sẽ nổi đến long trời…
—
Trời chuyển lạnh.
Nghiêm Trạch mặc áo gió vàng nhạt, cổ quàng chiếc khăn nhạt màu, chậm rãi đi trên con đường đầy lá vàng. Gió thu thổi đến, một chiếc lá vàng lượn lờ bay xuống, nhẹ nhàng rơi trên đầu anh.
Thấy thế, Lê Hạo đi sau bèn vội vàng tiến lên, phủi đi lá khô.
Sạch sẽ rồi, Lê Hạo mới liên miên cằn nhằn sửa sang lại chiếc khăn quàng cổ lỏng lẻo
– Sao lỏng ra rồi.
Lê Hạo dong dài, như lão cha già chiếu cố Nghiêm Trạch.
– Tôi nói anh mặc nhiều thêm hai bộ áo quần, anh không nghe cơ. Đây là ngoại thành, lạnh hơn so với nội thành. Gian nhà cũ kia khí lạnh nhiều, ẩm ướt khó chịu, nếu cảm thì làm sao giờ?
Nghiêm Trạch liếc Lê Hạo. Đối phương trên người mặc đồ lạnh, một bộ phong cách mùa đông.
Nhẹ nhàng liếc về phía vạt áo gió của mình:
– Mặc nhiều không đẹp.
Lê Hạo: “….”. Cậu hết nói nổi.
Nghiêm Trạch:
– Tôi cũng không sợ lạnh.
Anh nghiêm mặt:
– Dù sao tôi cũng là… Chậc, cậu hiểu mà.
Lê Hạo kinh ngạc, cậu biết Nghiêm Trạch là đại thần, hơn nữa trong tay điều khiển sấm, nhưng lại không biết Nghiêm Trạch là Hỏa Thần!
Nghiêm Trạch mở áo gió, thần bí cầm tay Lê Hạo, luồn vào vạt áo mình.
Lê Hạo sờ sờ, sau đó—
Sờ đến một bé túi sưởi ấm…. (Tui: quả thật rất ấm…)
Lê Hạo: “….”
Nghiêm Trạch nhún vai.
Lúc này hai người đang đi đến tòa nhà cổ ở trong trấn, chuẩn bị quay kì mới của《Hơi thở sinh tồn》
Chủ đề của kì này Lê Hạo đã nói với Nghiêm Trạch lúc ăn chơi, là “Khủng bố sinh tồn”. Chính là “nhốt” Nghiêm Trạch với những người khác vào một căn nhà sâu trong trấn cổ này ba ngày. Mà chỗ được chọn, nghe đâu đã có không ít chuyện ma quái ghê rợn xảy ra.
Chỗ bị ám, tọa trấn chỗ hẻo lánh, cũng không có danh nhân xưa nào, nên không được khai phá thành điểm du lịch. Trấn trên chỉ có người bản địa, không có du khách. Nghiêm Trạch và Lê Hạo đi trên đường, cũng không gặp phải người nào nhận ra Nghiêm Trạch.
Đi không lâu, thì gian nhà bị ám kia đã xuất hiện trước mắt hai người, rõ ràng.
Thấy nhà cửa, Lê Hạo nhịn không được căng thẳng.
Nhà cổ kiến trức xưa cũ, xà nhà chạm khắc hoa văn, khuê phòng chìm trong sắc đỏ, nhìn qua cổ kính. Chỉ là lâu năm không tu sửa, mái ngói mất không ít, cây cột tróc nước sơn, nhìn qua rất tan hoang.
—- Thoạt nhìn thì đúng là nơi thích hợp diễn ra chuyện ma quỷ.
Cũng may, người đông gan cũng to ra, khi Nghiêm Trạch đến nhà cổ, nhân viên kịch tổ đã sớm tới. Bắt đầu dựng studio nhiếp ảnh(). Chào hỏi với nhóm camera man, Nghiêm Trạch và Lê Hạo đi theo sau một gã tràng vụ tới một căn phòng phía tây, họ sẽ ở đây.
Ở phía Tây căn nhà có bốn gian, một gian phòng bị khóa, ba gian khác đã được quét tước sạch sẽ, trải một tấm khăn giường hình chữ nhật.
– Bên này chỉ có ba phòng, Vu Nhược Hàm một phòng, Nghiêm Trạch anh rút thăm với người khác để phân phòng. Hai người một gian.
Tràng vụ nói tiếp về việc phân phòng,
– Lê Hạo, kịch tổ đã dọn xong đằng sau hoa viên, dựng phòng rồi, ba người một gian, cậu mau đi tìm người khác trong kịch tổ, tìm hai người chung phòng.
Nghiêm Trạch vuốt cằm.
Mà Lê Hạo cũng nhìn phía gian phòng bị khóa.
– Không phải là có bốn gian phòng sao?
Cậu chỉ chỉ gian phòng trong cùng.
Tràng vụ tạm ngừng:
– Gian phòng đó khóa rồi. Cổ trấn cho phép chúng ta thuê làm địa điểm quay, đã từng nói chúng ta không được động vào nó.
Lê Hạo lòng cứng lại:
– Vì sao?
Tràng vụ thoải mái nói:
– Còn sao nữa, sợ chúng ta phá hư đồ cổ đồ hiếm, nhà này nói đi nói lại cũng qua mấy trăm năm rồi.
Hắn nhìn thoáng qua Lê Hạo
– Lê đại diện đừng sợ, cậu đừng nói là cũng tin vào mấy chuyện ma quỷ đó sao. Trời ạ, đây là thời nào rồi? Thời khoa học hiện đại đó.
Lê Hạo:”…”. Ờ, trước khi gặp Nghiêm Trạch tôi cũng ngây thơ như vậy đấy.
Nghiêm Trạch nghiêng đầu, cũng đi tới trước gian phòng bị khóa. Anh quan sát một chút. Khóa căn phòng này làm bằng gỗ, đến giờ đã sớm mục nát. Mà ở ngoài cửa, còn bị vòng ba vòng khóa sắt loang lổ, có vẻ như được xích lại sau khi ổ khóa bị mục.
Anh nhớ lại lời đồn thổi về ngôi nhà này mà Lê Hạo nghe được.
Hay là, gian phòng này có gì đó kỳ dị?
Bỗng nhiên—
Nghiêm Trạch nghe được một trận tiếng cười kỳ quái.
Chỉ là âm thanh tới nhanh, đi cũng nhanh, mơ mơ hồ hồ, như ảo giác.
– Các cậu có nghe gì không?
Tràng vụ nghi ngờ:
– Có sao? Chẳng lẽ đạo diễn khởi động máy?
Lê Hạo cũng lắc đầu.
Nghiêm Trạch lại nhìn gian phòng nọ, cũng không còn nghe thấy tiếng cười nữa.
—
Sau khi khời động máy đơn giản, Nghiêm trạch liền cùng đám Nguyên Sướng rút thăm.
Anh vận khí bình thường, được phân một tổ với Nguyên Sướng.
Vì Lê Hạo, lại chung đường diễn xuất, nên Nguyên Sướng ôm địch ý lớn với Nghiêm Trạch. Tuy bên ngoài biểu hiện cực kì sùng bái, lúc nào cũng Nghiêm ca Nghiêm ca liên mồm, nhưng thực tế, ánh mắt cậu ta nhìn về Nghiêm Trạch lúc nào cũng đề phòng. Nghiêm Trạch cũng hết biết.
– Buổi tối phiền Nghiêm ca chiếu cố.
Sau khi khời động máy, nghệ nhân đều tự giác về lại phòng mình sắp xếp đồ đạc. Trong phòng tuy đã được quét tước sơ qua, nhưng sắp xếp tủ quần áo thì nghệ nhân phải tự làm. Một bên sắp đồ, một bên Nguyên Sướng lôi kéo làm quen với Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch chậm rãi gật đầu, trong lòng đã sớm nghĩ tới chuyện gian phòng.
Thấy anh thái độ bình thản, Nguyên Sướng cảm thấy khá khó chịu.
Cậu ta khác Kỉ Trầm, không che giấu cảm xúc của mình, chuyện gì cũng lộ trên mặt.
– Nghiêm ca!!!
Nguyên Sướng tăng âm lượng.
– Anh nói xem trên đời có quỷ hông? Cái phòng bị khóa kia, không phải là nơi con hát chết thảm chứ….
Nhưng mà nói đến việc này, Nguyên Sướng trong lòng liền sợ.
Rốt cuộc cậu ta vẫn còn trẻ con, không chỉ ỷ vào người đại diện, còn sợ hãi đối với chuyện ma quỷ gì đó—
Nói ngắn gọn, chính là sợ ma.
Nói đơn giản hơn nữa, là nhát.
Nghiêm Trạch liếc cậu ta:
– Có chứ.
Nguyên Sướng: “!!!”.
Nghiêm Trạch nói đơn giản:
– Ồ, thật bất ngờ! Tiểu bằng hữu à, cậu giờ còn ôm suy nghĩ đó hở? Thôi thôi, chuyển đề tài đi, ví dụ như ngồi xuống uống cà phê nào, chứ không coi chừng bị suy nghĩ dọa đái ra quần đó.
Nguyên Sướng: “….”
Nói vậy cũng quá có lệ đi.
() IP drama: Phim truyền hình IP đề cập đến một bộ phim truyền hình và phim truyền hình được tạo ra trên cơ sở các tiểu thuyết, trò chơi, hoạt hình trực tuyến gốc được sản xuất trong nước với số lượng người hâm mộ nhất định. Bởi vì nó đứng đằng sau hàng ngàn người hâm mộ cuồng nhiệt và khả năng tiêu thụ của họ
() Sudio nhiếp ảnh là cái ni