Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

chương 49: mánh khóe gạt người kiểu mới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tới lúc ngủ, Nghiêm Trạch hay Lê Hạo ai cũng xấu hổ.

——– mà người lúng túng nhất là Nghiêm Trạch.

Hai người đặt phòng là đặt phòng đơn, phòng chỉ có một giường cho hai người, vì vậy mấy hôm nay toàn là hai người lăn chung một giường thôi đó.

Vốn là ngủ cùng cũng đâu có gì, dù sao từ hôm quay hồ Caroth hai người đã bắt đầu như vậy rồi.

Chỉ là lúc đó Lê Hạo cực lực phủ nhận bản thân là cong, nên Nghiêm Trạch cũng khá thoải mái, miễn cưỡng lăn chung….

Nhưng mà, sau cuộc trò chuyện hai người hai tuyến thì hiểu lầm đã lớn lên.

Lăn cùng chỗ với Lê Hạo, Nghiêm Trạch vô cùng mất tự nhiên.

Dù cho anh trước nay vẫn lấy lừa Lê Hạo xoay như con bòa làm thú vui, nhưng trong tình huống cậu ấy thích anh mà anh không biết, Nghiêm Trạch cũng không tiện đi lừa gạt tình cảm của người ta. Dù Nghiêm Trạch quả là người không có lương tâm, nhưng chuyện này anh khinh thường làm.

Đáng tiếc, dù Nghiêm Trạch có lòng tránh ra, nhưng giường cũng chỉ có một chút, chăn cũng chỉ có một thôi.

Nếu không thuê một phòng khác, anh với Lê Hạo nếu thật sự làm căng thì cũng chỉ còn cách một người ngủ sàn nhà thôi.

Thời tiết bây giờ đã vào đông, phòng tuy có hệ thống sưởi hơi, nhưng ngủ trên đất một đem, hôm sau thế nào cũng bị cảm.

Nghiêm Trạch do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nằm chung với Lê Hạo.

Anh nghĩ, dù sao Lê Hạo cũng chỉ là tên miệng cọp gan thỏ, dù có đánh nhau thì cũng chỉ là loại bị mình đè xuống đất mà đánh, anh cũng không sợ cậu chơi trò bá vương ngạnh thượng cung. Nên cũng yên tâm nhắm mắt ngủ.

Chỉ là, ba phút sau.

Nghiêm Trạch bi phẫn phát hiện anh không ngủ được.

Lê Hạo ngủ bên cạnh làm anh thấy sao sao thế nào ấy.

Nói thật, Nghiêm Trạch diễn kịch nói lâu như vậy, không phải chưa từng diễn kịch đồng tính, anh cũng từng diễn mấy vai gay rồi. Ví như vai diễn hôm lần đầu Lê Hạo gặp anh, cũng là về một tiểu thiếu gia đáng thương bị tra nam phản bội thôi.

Nhưng trên sân khấu với dưới sân khấu là hai chuyện khác nhau, bây giờ ban rthaan anh gặp chuyện này, Nghiêm Trạch có chút không chịu nổi.

Hơn nữa, người thích anh còn là người đại diện của anh nữa……

Đừng nói có nam nhân thích anh, Nghiêm Trạch đời này, hay cả đời trước đều chưa từng nói chuyện yêu đương đâu.

Thân phận tiền thế của anh định sẵn anh không thể có thứ tình cảm của nguwoif thường, mà kiếp này, anh vô dục vô cầu, chỉ muốn yên bình ở bên trong một rạp hát nhỏ, cứ thể trôi qua cả đời. Cái gì mà yêu hận tình cừu, tất cả đều không liên quan tới anh.

Chuyện Lê Hạo làm anh thấy khó xử.

Trực tiếp từ chối xem như là lựa chọn tốt nhất, nhưng không biết vì sao Nghiêm Trạch lại cảm thấy có chút không…. nỡ, anh không biết nên nói gì. Anh có thể rất tự nhiên lừa Lê Hạo xoay vòng vòng, nhưng chuyện tình cảm thì…. anh do dự.

Có lẽ…. vì Lê Hạo lại trùng hợp…. là người đầu tiên ở cạnh anh lâu đến vậy.

Anh đã gặp rất nhiều người.

Nghiêm Trạch nhắm chặt mắt, bắt đầu đếm Bát Vương.

Đã nghe nói Bát Vương niệm kinh, xe tới núi tất có đường, cứ lo mãi thì cũng không lầm được gì.

Nghĩ vậy, Nghiêm Trạch yên tâm thoải mái đếm Bát Vương. Đếm mãi tới con Bát Vương thứ năm trăm bảy mươi hai, anh cuối cùng cũng mơ màng ngủ.

Ừ…

Nghiêm Trạch thì ngủ đó, nhưng Lê Hạo bên cạnh thì không.

Cậu mất ngủ.

– A Trạch, A Trạch….

Thấy Nghiêm Trạch đang ngủ, Lê Hạo không nhịn được thấp giọng gọi.

– Anh đang ngủ sao?

Nghiêm Trạch không nhúc nhích.

– A Trạch….

Lê Hạo giống như gọi hồn mà kêu tiếp

Bép!

Nghiêm Trạch “đang ngủ say” đưa tay tát thẳng má cậu.

Lê Hạo: “…..” đây là kiểu “trong mơ giết người” trong truyền thuyết na?

Thấy Nghiêm Trạch ngủ thiệt, Lê Hạo cũng bỏ cuộc, gạt phăng suy nghĩ muốn đánh thức người ta dậy, thành thật kéo chăn, nằm bên cạnh Nghiêm Trạch, thất thần nhìn trần nhà.

Cậu không ngủ được.

Lê Hạo nghĩ rất nhiều chuyện, có chuyện của Nghiêm Trạch, có chuyện của cậu.

Khi cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu vì không chịu nổi tính không cầu tiến của Lê Chính Thù, cả ngày không chịu làm việc, chỉ biết ngồi ven đường kể mấy chuyện ma quỷ, nê đã bỏ cậu lại, ly hôn với Lê Chính Thù.

Lê Hạo còn nhớ rõ, ngày cậu nắm tay Lê Chính Thù ra khỏi tòa án, bầu trời đổ mưa rất to.

Trời mưa to, to tới nỗi làm người khác sợ hãi, cậu cũng vậy. Cậu khóc khàn cả giọng, tay ôm chặt chân mẹ cậu, miệng mếu máo hỏi mẹ cậu: vì sao phải rời đi. Mẹ cậu chỉ xoa đầu cậu, dặn cậu sau này phải cố lên, phải kiếm được nhiều tiền, đừng vô dụng như Lê Chính Thù.

Lê Hạo không hiểu lắm ý mẹ cậu, nhưng cậu nhớ rõ: nhất định phải kiêm tiền, kiếm thật nhiều tiền.

Chờ khi cậu có tiền, thì mẹ cậu sẽ quay lại, đúng không?

Sau khi lớn lên, Lê Hạo mới biết được sau khi ly hôn không lâu, mẹ cậu đã tái giá với người khác. Mặc cậu có kiếm được bao nhiêu đi nữa, bà ấy cũng sẽ không quay lại.

Chỉ là, chuyện thơ ấu đã để lại ảnh hưởng rất lớn cho cậu, cậu vẫn luôn nghĩ, không có tiền là vô dụng, có tiền mới có thể bảo vệ cho những thứ cậu muốn.

Khi còn làm cho Thịnh Chiêu, Lê Hạo liều mạng làm việc, bộ dáng như Thạch Tú() vậy.

Công việc, thành tích, kiếm tiền…. trong đầu cậu chỉ có bấy nhiêu việc. Cuộc sống cá nhân của cậu không có gì đáng nói, tất cả những nguời “bạn” của cậu, đều là đối tác. Ngay cả với nghệ nhân của mình, cậu cũng rất ít quen thuộc.

Người nghệ nhân duy nhất hơi “gần gũi” với cậu, đã vì thứ gọi là “tiền đồ” mà làm ra những chuyện cậu vô cùng khinh thường.

Điều này làm cậu chán ghét vô cùng. Cậu phát hiện, tuy kiếm tiền là chuyện quan trọng, vẫn có những chuyện, những mấu chốt, không thể đụng vào.

Vì thế, cậu xin nghỉ, tự mình mở phòng làm việc. Cậu muốn chứng minh, dù không dùng những thủ đoạn thấp kém đó, cậu vẫn có thể lăn lộn thoải mái.

Cho tới nay, đừng nói là người yêu, ngay cả một người bạn chân chính cậu cũng không có.

Dù sao, vì tiền ai cũng có thể bán đứng tất thảy, tình cảm gì đó, trước mắt lợi ích to lớn cũng chỉ là một tờ giấy mỏng manh thôi.

Chỉ cần chạm nhẹ, sẽ bể nát tan tành.

Cậu nghĩ, có lẽ cậu rất hâm mộ Nghiêm Trạch, anh và tiểu Lâu là bạn chân chính. Chỉ cần Nghiêm Trạch nói, đối phương có thể không quản mưa gió tới giúp. Đồng thời, cậu cũng ôm ghen tị đến cậu cũng không hiểu nối, rõ ràng người bên Nghiêm Trạch lâu hơn là cậu, vậy sao Nghiêm Trạch lại trở thành bạn của một người trên mạng.

Cậu có thể không? Trở thành bạn với Nghiêm Trạch?

Lê Hạo nghĩ càng nhiều, trong mơ màng cậu lại cảm thấy, cậu có lẽ không chỉ muốn làm bạn.

Cậu nghĩ, cậu muốn là người khác biệt với tất cả người khác.

Nghĩ hồi lâu, Lê Hạo cuối cùng cũng buồn ngủ, cậu mơ màng nhắm mắt, chuẩn bị đếm Bát Vương.

Nhưng….

Bép!

Nghiêm Trạch hoàn toàn ngủ say quay người tát má cậu, lần nữa!

Lê Hạo: “…..”

Sao cậu lại quên tướng ngủ vô cùng xấu của Nghiêm Trạch nhỉ? Lúc ngủ cậu đều phải ngủ trước thôi. Và nói theo một cách khác, tối nay cậu đừng hòng ngủ ngon.

—-

Ngày hôm sau.

Nghiêm Trạch tuy lúc đầu có hơi mất ngủ, nhưng sau đó ngủ không tệ, buổi sáng thức dậy vô cùng phấn chấn. Trái lại, Lê Hạo lúc đầu mất ngủ, lúc sau muốn ngủ thì lại bị anh tra tấn…. Lê Hạo ủ rũ như hoa cúc héo vậy, vô cùng thê thảm.

– Cậu tối hôm qua làm gì?

Nghiêm Trạch kinh ngạc nhìn Lê Hạo.

Lê Hạo không hé răng, còn vô cùng u oán nhìn Nghiêm Trạch, một bộ chịu khổ chịu ức hiếp dã man.

Nghiêm Trạch không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ: Lê Hạo ngủ không đc chắc là vì anh đi? Dù sao cậu cũng chỉ thích anh.

—– tuy có hơi sai sai, nhưng Lê Hạo mất ngủ quả thật là vì Nghiêm Trạch.

Ho khan, Nghiêm Trạch muốn nói gì, nhưng chính lúc này, điện thoại Lê Hạo reo.

Tiếng chuông đánh vỡ không khí xấu hổ, Lê Hạo cũng ho khan một tiếng, ra hiệu Nghiêm Trạch mau đánh răng rửa mặt, chuẩn bị trả phòng chạy lấy người, đi casting.

Trong lúc Nghiêm Trạch ở trong phòng tắm, cậu bắt máy.

Lê Hạo cứ tưởng người gọi là đội bên phòng làm việc, cũng không nhìn qua số. Kết quả lúc bắt máy, cậu lại nghe được một giọng nam hết sức xa lạ.

– Xin chào,

Đối phương rất lễ độ.

– Xin hỏi là Lê Hạo tiên sinh của phòng làm việc Đô Thiên phải không?

Lê Hạo nghi ngờ:

– Xin hỏi anh là….?

– Tôi họ Hướng, Lê tiên sinh cứ gọi tôi là Hướng tổng là được.

Đối phương vô cùng nho nhã lễ độ, nhưng lại vô cùng ngạo mạn.

Lê Hạo: “…..” Người bình thường có ai kêu người khác gọi mình là X tổng na? Sao lại có tên trung nhị bênh thế này nhỉ!

Thấy Lê Hạo không đáp, vị “Hướng tổng” này lại vô cùng tự nhiên nói tiếp:

– Cậu hẳn là người đại diện của Nghiêm Trạch tiên sinh. Không biết Lê Hạo tiên sinh có thể cho tôi số điện thoại của Nghiêm Trạch tiên sinh không? Tôi có vài chuyện quan trọng phải thương lượng với anh ấy.

Lê Hạo trực tiếp gọi về hướng nhà tắm:

– A Trạch! Có người tìm anh.

Hướng Dĩ Lâm ở đầu kia: “????”

Sao lại thế này, chẳng lẽ người đại diện lại ở chung với nghệ nhân à????

Nghiêm Trạch đang bận đánh răng, hàm hồ trả lời:

– Ai vậy?

Lê Hạo lắc đầu

– Hướng tổng.

Nghiêm Trạch nhổ bọt kem đánh răng.

– Hướng tổng là ai?

Lê Hạo lắc đầu:

– Tôi cũng không biết.

– Vậy cúp đi, chắc gọi lừa đảo đấy. Chắc lại định nói cậu muốn casting phim kia tài chính không đủ, muốn nghe lời. Khi nào phim mở máy thì sẽ nâng.

Lê Hạo kinh ngạc:

– Thời nay lừa đảo kinh vậy sao.

Nghiêm Trạch:

– Chớ sao.

Hướng Dĩ Lâm: “….”

R.I.P Hướng tổng =)))

OK mở kèo luôn cho nóng, các bạn mau đoán xem, ai tỏ tềnh trước lè.

Tui hông biết nha, chưa làm đến chương đó, hè hè.

():Thạch Tú, ngoại hiệu Biện Mệnh Tam Lang (tiếng Trung: 拚命三郎: Chàng Ba liều mạng) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là một trong Thiên Cương Tinh của anh hùng Lương Sơn Bạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio