Sau khi hoàn thành một loạt động tác này, máu trên đầu Quý Duyệt Sênh đã chảy đến khóe mắt, đầu vẫn choáng váng. Dạ dày bỗng không ngừng cuồn cuộn, cảm giác choáng váng khiến người ta mất đi thăng bằng, khó chịu đến không cách nào đứng thẳng.
“Không được ngất, không được ngất...”
Cô cổ vũ bản thân cố gắng, gần như nhắm mắt lần đến then cửa, sau đó mở cửa. Đi ra khỏi phòng ngủ, trong lúc hoảng hốt, cô mới ý thức được bây giờ đã là tối. Đôi mắt không thể nhìn rõ thứ gì, nhìn đâu cũng là hình ảnh chồng chéo lên nhau, nhưng kỳ lạ là cô gái nằm ở phòng khách đã biến mất.
Quý Duyệt Sênh không có cách nào suy xét sâu hơn, nhưng cô có cảm giác cô gái này đã bị đưa về chỗ cũ. Sự xâm nhập của cô khiến gã đàn ông kia ý thức được nguy cơ, chỉ sợ gã ta đi ra ngoài là để tìm tên đàn ông thứ ba trong nhà này.
“Gác mái. Đúng, gác mái...”
Bước chân lảo đảo, Quý Duyệt Sênh dựa nghiêng người trên tay vịn cầu thang, cảm giác như giây tiếp theo sẽ té xỉu quá khó chịu rồi. Cô nhắc đi nhắc lại mãi trong lòng: “Quý Duyệt Sênh, mày có thể! Nhất định không được ngất! Phải chịu đựng! Ít nhất chờ Kỳ Tư đến rồi hãy khóc...”
Cô chịu đựng tất cả đau đớn, từng bước đi về phía mục tiêu cuối cùng.
Khoảng 6 giờ tối.
Sau khi Kỳ Tư gọi điện thoại cho Giang Chính thông báo Quý Duyệt Sênh mất tích thì lập tức một mình đi đến khu biệt thự. Anh không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh Quý Duyệt Sênh ở nơi đó, nhưng chỉ có loại trừ được nơi đó thì anh mới dám đi chỗ khác tìm kiếm tung tích của cô.
Bên này, khi Giang Chính nhận được điện thoại của Kỳ Tư, vừa lúc gặp đội trưởng Uông mới đi xem mắt xong, không ngờ anh ấy cũng có vẻ mặt lo lắng. Hỏi ra mới biết, trên đường đi xem mắt, đội trưởng Uông cũng nhận được điện thoại của sinh viên, nói Quý Duyệt Sênh đột nhiên mất tích. Anh ấy vốn còn định mời đối tượng xem mắt ăn bữa cơm, cuối cùng chỉ có thể hủy kế hoạch.
Cuối cùng, hai người có cùng mục tiêu ngồi trên cùng chiếc xe, chính thức gia nhập đội ngũ tìm kiếm Quý Duyệt Sênh. Bọn họ không có địa chỉ tìm kiếm chính xác, nhưng Kỳ Tư đã báo cho bọn họ địa chỉ mà anh sẽ đến.
“Phải gọi điện thoại xin tiếp viện.” Giang Chính lái xe, nhưng những lời này không phải nói với đội trưởng Uông. Anh ta chỉ lầm bầm lầu bầu, ngay sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho lãnh đạo khu trực thuộc.
Đội trưởng Uông còn như lọt vào trong sương mù. Tuy anh ấy biết lúc trước Giang Chính có đi tìm Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh hỗ trợ, nhưng chẳng phải vụ án đó đã sớm giải quyết xong từ đợt hè rồi à? Tình hình lần này là sao? Sao còn cần tiếp viện?
“Anh nói thật cho tôi, có phải anh lại kéo sinh viên của tôi vào vụ án kỳ lạ nào rồi không?” Sau khi anh ta gọi điện thoại xong, đội trưởng Uông cướp lấy di động, nghiêm trang hỏi: “Xin tiếp viện? Quý Duyệt Sênh làm sao? Có nguy hiểm không? Nếu có nguy hiểm, tôi không để anh yên đâu!”
Giang Chính vốn hơi phiền lòng, bị đội trưởng Uông cảnh cáo như vậy, phiền càng thêm phiền. Tuy nói vậy, nhưng anh ta vẫn có thể hiểu tâm trạng của đội trưởng Uông, vì thế nhẫn nhịn giải thích: “Quý Duyệt Sênh gặp cái gì thì tôi không biết, nhưng vừa rồi Kỳ Tư cho tôi biết chỗ cậu ấy muốn đi, chỗ này đúng là vấn đề. Tôi nghĩ cậu ấy lựa chọn nơi đó đầu tiên, là vì loại trừ nguy hiểm.”
Nói xong, anh ta lại liếc đội trưởng Uông. Người này lộ ra vẻ không kiên nhẫn vừa nhìn là biết, trong ánh mắt truyền ra chỉ có một tin tức - “Tôi khuyên anh nên nói điều mà tôi hiểu”.
Sau khi tiếp nhận tín hiệu này, Giang Chính đành phải kể sơ qua cho đội trưởng Uông việc Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đang tìm kiếm Lê Chân và Đổng Khiêm Duệ mất tích, trong quá trình này, ngoài ý muốn phát hiện nghi phạm của vụ án cướp ngân hàng đường Cao Thị năm năm trước, còn nói đại khái kết quả điều tra kế tiếp ra.
“Có ý gì? Thật ra biệt thự kia là của gia đình Lê Chân?” Đội trưởng Uông bị lời kể của Giang Chính hấp dẫn, đưa ra nghi vấn: “Vậy vì sao bị tên nghi phạm chưa xác định kia lấy được? Gia đình Lê Chân đâu? Còn có Đổng Khiêm Duệ mà anh nói, người này đi đâu? Những người này bị báo mất tích, sao các anh không quản?”
“Cái gì mà các anh với chúng tôi chứ?” Giang Chính thiếu chút nữa mắng ra. Thế mà dám phân rõ giới hạn với bọn họ trên chuyện này, Uông Hải Đ ĩnh này đúng là thiếu đòn.
“Nếu Quý Duyệt Sênh bị kẻ có súng bắt cóc, các anh định làm thế nào? Đã có phương án giải cứu chưa?” Đội trưởng Uông không để ý đến Giang Chính đang cáu, nghiêm túc dò hỏi.
Giang Chính không biết, bởi vì anh không hy vọng Quý Duyệt Sênh sẽ xuất hiện ở nơi đó. “Giải cứu”? Anh ta không nghĩ tới. Bởi vì trước mắt, bọn họ không có bất kỳ manh mối gì liên quan đến Quý Duyệt Sênh.
Anh ta không dám trả lời, tuy rằng xin chi viện, nhưng thật ra là làm chuẩn bị để bắt cướp. Bọn họ không thể thất bại trong gang tấc, càng không thể bỏ Quý Duyệt Sênh không màng.
“A lô?”
Trong lúc tâm trạng bực bội, Giang Chính lại nhận được điện thoại của đồn cảnh sát. Cảnh sát gọi điện báo cho Giang Chính, hơn nửa tiếng trước có tài xế taxi dẫn con trai đến, nói có người đi xe để quên một chiếc điện thoại di động, mà người sử dụng di động đúng là Quý Duyệt Sênh.
“Bọn họ có để lại phương thức liên hệ không?” Lòng Giang Chính nóng như lửa đốt. Khó trách không liên lạc được với cô, hóa ra mất điện thoại. “Được, cậu gửi số cho tôi, tôi hỏi vài câu.”
May mà cảnh sát trực ban nhớ kỹ số điện thoại của đối phương. Anh ấy biết di động này là của Quý Duyệt Sênh còn phải nhờ vào ảnh nền di động là bức hình chụp bốn người phòng cô. Lúc ấy Giang Chính gọi điện thoại cho lãnh đạo sở, cũng đã gửi ảnh Quý Duyệt Sênh cho bọn họ, lúc này mới bị anh ấy hát hiện.
Giang Chính vô cùng lo lắng gọi điện cho tài xế taxi, chuông reo vài lần là bắt máy. Tài xế biết đối phương là cảnh sát, vội kể hết những gì mình biết với anh ta.
Trên thực tế, tài xế cũng không biết sau khi xuống xe thì Quý Duyệt Sênh để quên di động trên xe, bởi vì cô gái này vừa lên xe đã nói luôn “Đuổi theo chiếc xe phía trước”. Lúc ấy tài xế nghe xong còn tưởng cô gái này đang đuổi theo bạn trai, dọc theo đường đi cô đều miên man suy nghĩ.
Đến cửa khu biệt thự nào đó, bọn họ không đuổi theo nữa. Quý Duyệt Sênh chờ xe phía trước rẽ vào khu biệt thự, mới xuống xe. Tài xế không nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc. Mãi đến khi tan làm, tài xế muốn đón con trai, về nhà dỗ vợ đang dỗi. Không ngờ mới chạy đến cửa siêu thị đón con, con trai vừa lên xe đã phát hiện di động để quên ở ghế sau.
“Con trai anh từng gặp Quý Duyệt Sênh?” Giang Chính cảm thấy thế giới quá mức nhỏ bé, vòng đi vòng lại vậy mà có thể kéo hai người xa lạ đến gần nhau.
Tài xế thật thà nói: “Con trai tôi vừa nhìn ảnh trên màn hình khóa thì nói đó là một chị gái nó từng gặp, lo chị gái không thấy di động sẽ sốt ruột. Nhưng tôi chỉ biết cô ấy xuống xe ở đâu, cũng không biết cụ thể cô ấy ở đâu, cho nên đành phải đưa điện thoại đến đồn cảnh sát gần đó.”
“Được, cảm ơn anh... cả con trai anh nữa.” Giang Chính lập tức kết thúc cuộc nói chuyện với tài xế, sau đó lập tức gọi cho Kỳ Tư. Ngay khi Kỳ Tư nhấc máy, anh ta nói: “Quý Duyệt Sênh ở đó. Cậu bảo vệ bản thân cho tốt, chúng tôi đến ngay đây!”
Trên gác mái im ắng, cách cửa phòng nhỏ hẹp, Quý Duyệt Sênh không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Cô không biết có phải do mình bị thương dẫn tới thính lực cũng xảy ra vấn đề hay không, nhưng mặc dù cô ghé vào cửa thì chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Cô nhìn chằm chằm chìa khóa, vậy mà mắc sai lầm quên tìm kiếm chìa khóa. Lúc nghĩ vậy, cô duỗi tay nắm lấy then cửa, thử mở ra. Con người là thế, biết rõ không có chìa khóa, lại vẫn sẽ ôm tâm lý may mắn mà mở cửa.
Chẳng qua, không ngờ vừa vặn một cái cửa lập tức mở ra, dễ như trở bàn tay thế này, Quý Duyệt Sênh thấy không phải chuyện tốt.
Hoặc là bên trong không có Đổng Khiêm Duệ, hoặc là căn bản người thứ tư không tồn tại. Cho dù là cái nào đều là giỏ tre múc nước công dã tràng, trước khi lên, Quý Duyệt Sênh không hề nghĩ tới cô sẽ gặp cái gì. Cô chỉ một lòng hy vọng đêm đó tiếng vang khác với ba người kia mà cô nghe thấy thuộc về Đổng Khiêm Duệ.
Cô nghiêng người tiến vào, cẩn thận khóa trái cửa.
Gác mái không lớn, nhờ ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua bức rèm, Quý Duyệt Sênh sờ được công tắc đèn. Cô từng do dự có nên bật đèn hay không, nhưng việc đã đến nước này chân tay co cóng lại có vẻ yếu đuối.
Quý Duyệt Sênh vừa mới chuẩn bị ấn xuống, đột nhiên có người nhào về phía cô từ trong bóng tối, không nói hai lời tiến lên liều mạng bóp cổ cô. Sức lực rõ ràng muốn cá chết lưới rách với cô.
“Anh...”
Quý Duyệt Sênh hoàn toàn không có thời gian phản ứng đã bị đối phương đẩy ngã ra, lúc sau để mình bị khống chế. Thân hình to lớn đè trên người Quý Duyệt Sênh, dường như người này muốn không tiếc tất cả để giết cô.
Bàn tay bóp chặt cổ cô lạnh băng và thô ráp khiến đầu óc lơ mơ của Quý Duyệt Sênh thoáng tỉnh táo lại. Cô cảm nhận được d*c vọng mãnh liệt của người này. Cô cực kỳ quen với d*c vọng này...
“Đổng... Đổng Khiêm Duệ!”
Cái tên này gian nan bật ra từ cổ họng bị siết chặt của cô. Cô không hề đoán mò, bởi vì người muốn mạng cô có d*c vọng cầu sinh mãnh liệt hơn cô nhiều.
Ngoài cái này ra, thì người thứ tư cô cầu nguyện còn sống, có thể là ai đây?
Người phía trên nghe được cái tên thoát ra từ miệng cô, lập tức sửng sốt. Ba chữ “Đổng Khiêm Duệ” dường như trấn an anh ta, làm gân xanh nổi lên của anh ta cũng lặn dần.
Càng quan trọng là, anh ta ý thức được người anh ta muốn giết là một cô gái.
Sức mạnh trên cổ biến mất, Quý Duyệt Sênh xoay người một cái đẩy anh ta ra ngoài. Cô ngồi dậy ho rất lâu, gương mặt đỏ lên vì bị lạnh lúc này càng thêm đỏ lựng bởi vì thiếu oxy.
“Anh có khỏe không?” Quý Duyệt Sênh bình tĩnh lại, xoay người nhìn về phía Đổng Khiêm Duệ té ngã, quan tâm dò hỏi: “Chúng tôi đã tìm anh rất lâu, còn cả Coco nữa.”
Nói ra tên Coco, Quý Duyệt Sênh vẫn có phần do dự. Đổng Khiêm Duệ còn sống như cô mong đợi, vậy Coco đâu? Coco mất tích đã lâu, tình hình hiện tại của người không có tin tức thế nào, dùng ngón chân ngẫm lại cũng biết. Nếu Coco còn sống, Đổng Khiêm Duệ không đến mức hiện tại lẻ loi một mình muốn chạy trốn.
Trong bóng tối, Quý Duyệt Sênh không nghe được Đổng Khiêm Duệ trả lời mà lại là tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của anh ta. Tiếng khóc nho nhỏ, nặng nề như truyền đến từ địa ngục u oán.
Quý Duyệt Sênh không nói gì, tiếng khóc của anh ta làm mũi cô chua xót. Cảm xúc này quá dễ lây nhiễm, anh ta khóc áp lực, không cam lòng đến vậy. Giống một bàn tay to bóp chặt trái tim cô, khiến cô khó chịu tới không thở nổi.
“Chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Quý Duyệt Sênh hít hít mũi, cố vực tinh thần, đứng dậy đến cạnh Đổng Khiêm Duệ: “Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể sụp đổ, ít nhất hiện tại không thể.”
Cô không thể, Đổng Khiêm Duệ cũng không thể.
Quý Duyệt Sênh duỗi tay đỡ Đổng Khiêm Duệ ngồi liệt ở chỗ cửa sổ, phía sau lưng anh ta đè nặng bức rèm. Từng ánh sáng buổi tối chiếu qua khe hở, rơi lên sườn mặt và đôi vai rộng của anh ta. Lúc này cô mới thấy rõ dáng vẻ sau khi anh ta bị tra tấn, không khác gì ăn mày - quần áo tả tơi, vết thương chồng chất.
Lại nhìn gần hơn, Quý Duyệt Sênh phát hiện, trên người Đổng Khiêm Duệ gần như không có chỗ nào nguyên vẹn.
Anh ta đau đớn muốn chết, mà phải cố sống để vạch trần chân tướng. Anh ta chật vật không chịu nổi, trong chốc lát khó có thể nhận sự ấm áp mà Quý Duyệt Sênh đưa sang.
“Coco, cô ấy ở ngay đây.” Giọng anh ta run rẩy, bi thương khó kiềm nén.
Nếu không phải Quý Duyệt Sênh đột nhiên xuất hiện, cho dù thế nào, anh ta sẽ không làm vết thương của mình lộ ra ngoài. Anh ta không biết Quý Duyệt Sênh là ai, nhưng rất tin chắc chắn là ký hiệu mình để lại làm cho bọn họ tìm đến đây. Nhưng tất cả đã không còn kịp rồi.
Quý Duyệt Sênh nghe anh ta nói vậy, tạm bỏ suy nghĩ rời đi. Cô biết Đổng Khiêm Duệ vướng bận thậm chí không màng nguy hiểm tìm kiếm Coco. Cô không biết thời gian còn lại bao nhiêu, không biết Kỳ Tư có đang trên đường tới không, nhưng lúc này dũng khí của cô lại tăng gấp bội. Từ giây phút cô bước chân lên gác mái này, cô đã không còn là cô gái tránh sau lưng Kỳ Tư nữa.
Giờ phút này, cô thành người dũng cảm che ở trước Đổng Khiêm Duệ.
“Chúng ta đưa chị ấy cùng rời đi.”
Quý Duyệt Sênh nói, vẫn cố chấp nâng Đổng Khiêm Duệ dậy. Ngay lúc anh ta đứng dậy, cô ngửi được mùi khai của nước tiểu. Cô khẽ nhíu mày, lại không để lộ ra.
“Gác mái chỉ lớn thế này...”
Quý Duyệt Sênh buồn bực. Chỗ này nhìn một vòng là không sót thứ gì, muốn giấu người thì giấu ở đâu? Nhưng lúc ấy Đổng Khiêm Duệ chạy ra từ đâu? Tay chân anh ta không bị trói, hơn nữa cửa gác mái lại không khóa.
Chẳng lẽ chỗ này còn có bí ẩn gì à?
Đổng Khiêm Duệ cố đi lại, chỉ có thể vịn vai Quý Duyệt Sênh, được cô đỡ đi. Trong sự hoang mang của cô, anh ta buông tay ra, tập tễnh bước đến một đầu khác của gác mái nhỏ hẹp.
Quý Duyệt Sênh đi theo anh ta, nhưng dựa vào mắt thường, cô chỉ có thể nhìn thấy một cái tủ quần áo.
“Ở tủ quần áo?” Quý Duyệt Sênh không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Đổng Khiêm Duệ không trả lời cô, chậm rãi đứng yên trước tủ quần áo. Khuôn mặt ẩn trong bóng tối của anh ta hiện lên cảm xúc phức tạp, không bị người biết, đã sớm nảy sinh cơn ác mộng không cách nào diệt dưới đáy lòng.