Sau khi album phát hành, cuộc sống của Lý Hi Hạnh và Chu Tiêu Đồng đều bận rộn...... Không, phải nói là phong phú vô cùng.
Lý Hi Hạnh thì không cần phải nói, sau khi phát hành album, họp báo, hoạt động ký tên trên toàn quốc cùng các hoạt động tuyên truyền khác liên tiếp kéo đến...... Hơn nữa bởi vì doanh số album tốt đẹp, nhận được sự khen ngợi của công chúng, công việc cũng sôi nổi tìm đến cửa. Công việc của cô ấy càng thêm càng nhiều, hai ba tháng tới gần như phải coi máy bay là một nửa ngôi nhà của mình.
Còn Chu Tiêu Đồng thì sao? Khi album nhạc số của Lý Hi Hạnh phát hành, cô phải tổ chức bố trí các fan phối hợp với công ty quản lý tuyên truyền cày bảng xếp hạng, sau đó, đĩa nhạc của Lý Hi Hạnh lên giá, Lý Hi Hạnh phải tiến hành hoạt động ký tên trên toàn quốc, cô lại phải sắp xếp hoạt động tiếp ứng. Ngoài ra cô còn phải viết truyện, cuộc sống bận rộn từ lúc mở mắt đến lúc nhắm mắt. Cũng may có người đến phụ giúp, nếu không đúng là bận đến không có đủ thời gian nghỉ ngơi.
Buổi tối Chu Tiêu Đồng còn đang bận rộn trước máy tính, Tào Tiệp đi tới đưa cho cô một ly sữa chua.
"Tôi làm xong việc rồi, có cần tôi giúp gì không?" Tào Tiệp nói, "Hôm nay bà còn chưa viết truyện đâu đấy!"
Chu Tiêu Đồng nhìn đồng hồ, đúng là đã không còn sớm.
"Vậy bà thảo luận với công ty quản lý một chút," Chu Tiêu Đồng chỉ đạo, "Hỏi thăm đầy đủ về hoạt động ký tên ở Thượng Hải, sau đó thống kê số fan ở Thượng Hải sẽ đến tham gia, làm bản đồ giao thông cho họ nhé."
"OK OK," Tào Tiệp đáp ứng, "Cứ giao cho tôi."
Tào Tiệp tuy rằng ngày thường nói chuyện thiếu liêm sỉ, nhưng làm việc rất đáng tin cũng rất tỉ mỉ, đây chính là lý do Chu Tiêu Đồng vẫn luôn muốn tìm cô ấy đến giúp mình làm việc.
"Gần đây bà vẫn kịp đăng chương mới sao?" Tào Tiệp thuận miệng hỏi, "Tôi cảm thấy bà còn không đủ thời gian để viết nữa ấy chứ!"
"Kịp." Chu Tiêu Đồng vừa mở file truyện, vừa trả lời, "Còn mấy chương tôi đã viết xong rồi, mấy hôm nữa phải đến Bắc Kinh và Quảng Châu tham dự hoạt động, không có khả năng vừa đi vừa viết, vừa đủ để đăng lên."
"Cái gì?!" Tào Tiệp chấn động, "Bà còn hàng tồn cơ à? Mẹ ơi! Tôi cảm thấy mấy ngày nay bà chẳng có mấy thời gian để viết! Bà đây là cày top cày bảng xếp hạng đến độ luyện ra tốc độ tay đấy à?"
"Viết được hay không phụ thuộc vào trạng thái của tác giả, không phụ thuộc vào tốc độ tay," Chu Tiêu Đồng cười cười, "Bà cho là tôi đi dọn gạch đấy hở?"
Tào Tiệp: "......"
Chu Tiêu Đồng gần đây thiếu thời gian viết truyện trầm trọng, nhưng mỗi ngày cô vẫn viết được không ít, bởi vì hiệu suất công việc rất cao. Gần đây cuộc sống của cô rất phong phú, khiến cô có rất nhiều năng lượng sống. Sáng tác là công việc mà khi cô bừng bừng phấn chấn, một giờ có thể viết ra bốn năm ngàn chữ; lúc trạng thái không tốt, thì có ngồi trước máy tính cả một ngày, cũng chỉ nghẹn ra được tám trăm chữ, sửa chữa một lần là lại xóa hết.
"À......" Tào Tiệp thuận miệng hỏi: "Vậy thành tích hiện tại thế nào?"
Ngón tay Chu Tiêu Đồng dừng trên bàn phím, không mặn không nhạt đáp: "Cũng tạm được."
"Tạm được?" Tào Tiệp nghe lời nói của cô, vẻ mặt không thể nào hiểu được, ngạc nhiên nói, "Chẳng lẽ không có mấy người đọc? Tôi nhớ rõ trước kia bà là cái gì mà giáo chủ tiểu thuyết thanh xuân, tác giả thiên tài nổi tiếng bán chạy nhất sao? Không phải có rất nhiều người đọc hả?"
"......"
Vừa nghe đến những danh hiệu đó, Chu Tiêu Đồng liền nhịn không được mà rùng mình.
Bạn học Liêm sỉ rơi đầy đất không đọc tiểu thuyết của Chu Tiêu Đồng. Chủ yếu là cô ấy chê truyện thanh xuân quá nhạt nhẽo. Cô ấy thích xem nhất là tiểu thuyết cao H + cha con anh em nhân thú cơ... Nhưng mà trước kia lúc tác phẩm của Chu Tiêu Đồng đưa ra thị trường, thân là bạn tốt của cô nên cô ấy cũng chạy đến hiệu sách mua mấy quyển tặng cho bạn bè thân thích. Những cái "Giáo chủ tiểu thuyết thanh xuân", "tác giả thiên tài nổi tiếng" linh tinh gì đó đều là do nhà xuất bản viết vào.
"Cầu xin bà tha cho tôi đi!" Chu Tiêu Đồng đỡ trán, "Đó đều là nhà xuất bản vì muốn hấp dẫn người đọc nên thổi phồng lên thôi. Tôi nhận được sách, nhìn thấy giới thiệu về tác giả, còn tự nổi da gà."
Lúc trước nhà xuất bản còn định thổi phồng cô là cái gì mà tác giả mỹ nữ, bị cô mạnh mẽ từ chối. Đừng nói cô chỉ là một tác giả không cần lộ mặt, cho dù là ca sĩ chuyên nghiệp xuất hiện suốt ngày, hay diễn viên, cũng không thích người khác thổi phồng sắc đẹp. Trong lòng ai cũng rõ ràng, chỉ những người không có thành tích, mới thổi phồng những thứ bề ngoài. Nếu là người lợi hại, thì nên khoe thành tích ra, chứ cần gì một đống tên hiệu linh tinh chứ?
"Ha ha ha ha ha ha ha!" Tào Tiệp nghĩ đến hình ảnh Chu Tiêu Đồng nổi da gà vì giới thiệu của chính mình, lập tức cười đến ngã ngửa, "Danh hiệu của bà đúng là tục mà, giáo chủ với chả thiên tài! Muốn thổi phồng bà thì phải thổi phồng thật to chứ! Nếu tôi là biên tập của bà, chắc chắn sẽ bảo bà là Long Ngạo Thiên () của giới tiểu thuyết thanh xuân! Tác giả nổi tiếng nhất trời đất! Bảo đảm sách bà bán chạy!"
() Long Ngạo Thiên: nhân vật thường xuất hiện trong truyện nam chủ. Thường là nhân vật rất mạnh, nếu là nhân vật chính thì thường là người vô địch, còn là nhân vật phụ thì là người vô cùng mạnh. (truyenwiki.com HHvHH)
"......" Khóe miệng Chu Tiêu Đồng giật giật, "Không hổ là Liêm sỉ rơi đầy đất."
Cười xong, Tào Tiệp lại nghiêm túc hẳn.
"Tôi nói thật này, bà đã lâu không ra tác phẩm mới, bây giờ quay lại, người đọc lúc trước không tới ủng hộ sao?"
Tào Tiệp vừa nói, vừa tùy tiện nhấn vào tiểu thuyết của Chu Tiêu Đồng, vừa mở ra thì thấy, thành tích đúng là...... không ra sao.
"Tôi thay đổi phương thức đăng truyện. Thường thì người đọc sách ít khi đọc tiểu thuyết mạng, hơn nữa lâu lắm rồi tôi không ra tác phẩm tốt nào..." Chu Tiêu Đồng dừng một lát, cười nhạt, nhún vai: "Tôi chưa đủ ưu tú đến độ khiến người khác luôn chờ đợi mình".
Tào Tiệp lúc này mới phát hiện chính mình đã mở đầu một đề tài không nên, không biết nên nói gì nữa.
"Cuộc sống có thăng có trầm, có đến thì cũng có đi". Chu Tiêu Đồng không để ý, nhướng mày nói: "Dù sao thì – tôi là giáo chủ tiểu thuyết thanh xuân cơ mà!"
"Ha ha ha ha ha ha ha, được được được," Tào Tiệp vén tay áo, tràn đầy ý chí chiến đấu, "Giáo chủ, nhanh đi làm việc đi, chỗ này giao cho tôi!"
Chu Tiêu Đồng tắt hết những chương trình linh tinh đi, đem cốt truyện loạn xạ trong đầu mình đã nghĩ cả ngày nay chải chuốt thành từng hàng chữ. Cô chăm chú viết hai giờ, cuối cùng cũng kết thúc được cốt truyện cô muốn viết. Cô nhìn số lượng từ, không khỏi vui vẻ: Lại phát huy vượt xa ngày thường! Hiệu quả này mà duy trì được thêm vài ngày, chờ đến lúc cô đến Bắc Kinh và Quảng Châu có thể vui vẻ chơi đùa, không cần sầu lo chuyện viết tiểu thuyết nữa!
Cô vươn vai, xoay người hỏi Tào Tiệp: "Thế nào, đã làm xong việc chưa?"
"Xong rồi." Tào Tiệp nói, "Vừa rồi bà bận, tôi ngại quấy rầy. Bà tự vào xem đi, nhóm Quả Hạnh đang ầm ĩ lên rồi, ai cũng tìm bà!"
"Hả?" Chu Tiêu Đồng khó hiểu đi đến bên người cô ấy, "Xảy ra chuyện gì? Sao lại tìm tôi?"
Tào Tiệp đạp chân xuống đất, kéo ghế xoay rời khỏi vị trí trước màn hình máy tính.
"Giáo chủ," cô ấy cười he he, nói, "Bà lên Weibo trước đi sẽ hiểu."
Cô ấy vừa nói đến Weibo, Chu Tiêu Đồng rất nhanh đã đoán ra chuyện gì. Cô vội vàng mở Weibo ra, quả nhiên, cô nhận được hàng ngàn hàng vạn thông báo bình luận chia sẻ, số người theo dõi tăng gần .!
Lúc trước cô viết "Giấc mơ của chúng ta" cho Lý Hi Hạnh, cũng không định lưu tên lại, chỉ cảm thấy chuyện này rất thú vị cũng rất ý nghĩa. Nhưng khi Lý Hi Hạnh nói, Chương Lệ Lị đồng ý để cô đăng lời bài hát này lên Weibo, cô liền biết, cô không quan tâm chuyện này, nhưng Lý Hi Hạnh lại luôn giữ nó trong lòng. Lý Hi Hạnh muốn nhân cơ hội này giúp cô nổi tiếng hơn!
Tác giả giống như nghệ sĩ, tác phẩm là đại diện của họ trước mặt công chúng, dù ca sĩ có ưu tú có tài năng đến đâu cũng cần phải được tuyên truyền quảng cáo. Mà tác giả xuất sắc đến mấy cũng phải có được sự chú ý của người khác. Thời đại này không phải thời đại rượu thơm không sợ ngõ sâu, chỉ có cách được quảng cáo, được tuyên truyền thì tài năng của họ mới được nhìn thấy.
Nhìn con số chia sẻ không ngừng tăng lên, tim Chu Tiêu Đồng cũng đập nhanh hơn. Cô mở thông báo chia sẻ bài viết, nhưng vì lượng chia sẻ quá nhiều, thế nên cô mở Weibo của Lý Hi Hạnh lên.
Lý Hi Hạnh chia sẻ như thế này ——
"Lúc bạn cần tôi nhất, tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn.
Lúc tôi hạnh phúc nhất , cũng muốn cùng bạn sẻ chia.
Cảm ơn, tôi rất thích!
Tôi cũng yêu các bạn, Quả Hạnh thân yêu của tôi!"
Lý Hi Hạnh trực tiếp chia sẻ một phần lời bài hát. Người khác không hiểu, nhưng Chu Tiêu Đồng hiểu.
Chu Tiêu Đồng nhìn đi nhìn lại những dòng chữ này, khóe môi không nhịn được cong lên, nụ cười trên mặt cũng không ngăn được.
"Oa, Weibo của bà còn được Chương Lệ Lị chia sẻ này!" Tào Tiệp nhắc nhở, "Mau xem đi!"
Cô ấy vừa dứt lời, Chu Tiêu Đồng lại nhận được một trận bão bình luận chia sẻ!
Chương Lệ Lị chia sẻ lại bài đăng của Lý Hi Hạnh: "Lời ca này không tồi, tôi cũng rất thích [ ngón cái ]"
Bài chia sẻ này một phần là vì muốn trải đường cho bài hát song ca sắp tới, cũng coi như giúp Chu Tiêu Đồng quảng cáo một lần!
"Trời ơi, giáo chủ ơi, bà hot rồi!" Tào Tiệp nói, "Mau xem bà có thêm bao nhiêu người theo dõi rồi á!"
Nhưng mà......
"Không xem được." Chu Tiêu Đồng chỉ vào máy tính của mình nói, "Trình duyệt đứng hình rồi......"
Tào Tiệp: "......"
Lý Hi Hạnh là một người mới nổi bật, Chương Lệ Lị thì là một siêu sao chân chính, hai người họ hợp sức, làm cho trình duyệt của Chu Tiêu Đồng đứng hình luôn!
Trình duyệt chưa hoạt động lại được, Chu Tiêu Đồng mở QQ, muốn xem các bạn nhỏ nói gì trong các nhóm chat. Kết quả vừa mới mở ra, lại bị một lượt @ khổng lồ, suýt chút nữa làm máy tính cô chết máy.
Máy tính đáng thương ra sức giãy giụa, một hồi lâu mới từ cơn hấp hối sống dậy. Chu Tiêu Đồng nhận ra, cô nhận được không biết bao nhiêu cuộc trò chuyện riêng và tin nhắn từ các nhóm chat.
Cô chỉ có thể chậm rãi click mở từng tin một.
Quả Hạnh - Dưa Hấu: "Oa! Hạnh Hạnh chia sẻ Weibo của một fan, vị fan này hình như là một tác giả, mọi người có thấy không?"
Quả Hạnh - Hoa rơi: "Lập tức đi xem!"
Quả Hạnh - Hoa rơi: "Đồng Tâm?? Tớ rất thích truyện của tác giả Đồng Tâm nha! Tớ còn tưởng rằng cô ấy không viết truyện nữa! Không ngờ cô ấy còn là fan của Hạnh Hạnh! Thấy Weibo của Hạnh Hạnh xong tớ mới biết Đồng Tâm mới ra tác phẩm mới, tớ phải đi xem mới được!"
Quả Hạnh - Đàn Hương: "Trước đây tớ hay mua tạp chí cũng thường đọc truyện của tác giả Đồng Tâm, là một người à? Tớ cũng thích tác giả này lắm á!"
Quả Hạnh - Kim chi dục nghiệt: "Hạnh Hạnh cũng trích một đoạn lời bài hát trên Weibo, có phải album tiếp theo của Hạnh Hạnh sẽ có bài hát này không? Trời ơi, lời bài hát của fan được thần tượng hát a a a a a hạnh phúc quá đi! Hâm mộ ghen tị!!!"
Quả Hạnh - Lan Lan: "Má ơi má ơi má ơi!! Em vừa hóng được trong nhóm chat khác, sư phụ chính là tác giả Đồng Tâm??? Sư phụ mau nói gì đi chứ!! @ Quả Hạnh - Đồng Tâm Đồng Thoại".
Quả Hạnh - Đạo đạo: "Cái gì????? Thật hay giả????? Đồng Đồng chính là tác giả Đồng Tâm sao?!"
Quả Hạnh - Dưa Hấu: "What????? Chẳng lẽ Hạnh Hạnh chia sẻ Weibo của Đồng Đồng??!!"
Quả Hạnh - Đàn Hương: "@Quả Hạnh - Đồng Tâm Đồng Thoại, Đồng Đồng cậu mau ra đây!!!!"
Trong tiếng gọi của quần chúng, Chu Tiêu Đồng xuất hiện.
Quả Hạnh - Đồng Tâm Đồng Thoại: "[ thẹn thùng ]"
Quả Hạnh - Lan Lan: "Bắt lấy sư phụ!! Tác giả Đồng Tâm là sư phụ sao????????"
Quả Hạnh - Dưa hấu: "Má ơi!!!!!! Thâm tàng bất lộ nha Đồng Đồng!!!!!!!!!"
Quả Hạnh - Đạo đạo: "Ông trời của tôi ơi!!!!!!!"
Máy tính Chu Tiêu Đồng lag không đánh nổi chữ, cô khó khăn thả vào một biểu tượng cảm xúc, làm cả nhóm bùng nổ, nhóm Quả Hạnh điên cuồng spam dấu chấm than, khiến máy tính của Chu Tiêu Đồng càng trở nên tệ hơn.
Cô chỉ có thể đổi sang điện thoại, tin nhắn quá nhiều khiến app dừng hoạt động hai lần, nhưng vẫn đỡ hơn máy tính.
Cô mở nhóm chat thứ hai, đó là một nhóm của các tác giả.
Tác giả luân hãm: "Òa, Weibo của Đồng Tâm được minh tinh chia sẻ kìa @Đồng Tâm"
Tác giả biên biên: "Thật sao? Tôi xem với!"
Tác giả biên biên: "Oa! Là Lý Hi Hạnh! Album mới của cô ấy rất hay đó, gần đây ngày nào tôi cũng bật đi bật lại luôn!"
Tác giả biên biên: "Trời ơi, Chương Lệ Lị cũng chia sẻ Weibo của bà kìa! @Đồng Tâm".
Tác giả kéo kéo: "Tôi cũng đang nghe album của Lý Hi Hạnh, 《 ngôi sao 》quá hay, tôi cũng thích cả《 Giày múa của cô ấy 》nữa! Hâm mộ Đồng Tâm quá đi!"
Nhóm tác giả khác với nhóm fan, họ không thích Lý Hi Hạnh đến cuồng nhiệt, nên trọng tâm của họ dừng lại trên người Chu Tiêu Đồng. Nhưng cũng vì họ không phải fan nên khi Chu Tiêu Đồng nhìn thấy đánh giá của họ về album của Lý Hi Hạnh, cô rất vui vẻ, thả vào nhóm chat mấy biểu tượng quơ chân múa tay.
Tác giả luân hãm: "Aida, nhìn cậu khoe khoang kìa! Nhanh nhân cơ hội này viết truyện đi, truyện mới của cậu tớ cũng đọc, thật sự rất hay đấy!"
Chu Tiêu Đồng lại mở nhóm Bếp lửa nhỏ.
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Không tin được vào hai mắt của mình nữa!!!!!! Tớ nhìn thấy gì thế này!!!!! @ Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại".
Hội trưởng Phúc Kiến - Đừng Ăn Tôi: "Măm Măm sao thế? Thấy gì vậy?"
Hội trưởng Phúc Kiến - Đừng Ăn Tôi: "Trời má! Tớ cũng thấy rồi!"
Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "Hà? Đồng Đồng làm sao?"
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "..................................................."
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Mấy hôm trước Đồng Đồng đăng Weibo lời một bài hát, hôm nay Hạnh Hạnh chia sẻ lại kìa!!!!!!"
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "Tớ dụi mắt hai lần...... Tớ vào Weibo Hạnh Hạnh nhìn nửa ngày... Hóa ra đúng là Hạnh Hạnh thật...."
Tứ Xuyên - Hắc bạch: "Hạnh Hạnh nói, cô ấy rất yêu nhóm Quả Hạnh QAQ cô ấy đúng là một người siêu tốt!"
Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "Trời ơi!!! Hâm mộ phát khóc!!!"
Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "Nếu một ngày nào đó Hạnh Hạnh cũng chia sẻ tranh của tớ, tớ nguyện ý khỏa thân chạy mười vòng quanh khu phố TT_TT"
Nhóm quản lý đều biết bút danh của Chu Tiêu Đồng. Mấy hôm trước Chu Tiêu Đồng đã đăng lời bài hát lên Weibo, ai cũng nhìn thấy. Hôm nay Lý Hi Hạnh chia sẻ lại, mọi người đều biết tác giả "Đồng Tâm" đó chính là Chu Tiêu Đồng. Nhưng không ai nghĩ quá nhiều về chuyện này, vì bình thường các minh tinh đều sẽ lên mạng cổ vũ fan của mình. Mọi người chỉ cảm thấy... hâm mộ chết mất QAQ.
Chu Tiêu Đồng xem lại lịch sử trò chuyện của mọi người, khi nhìn thấy Đao Tứ Thiếu Gia lên tiếng, cô không nhịn được phụt cười. Đầu tiên khi nhìn thấy câu nói của Đao Đao, cô còn định lén nhắn cho Lý Hi Hạnh, để cô ấy like chia sẻ hình ảnh của một số họa sĩ trong nhóm Quả Hạnh, như thế mọi người chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Nhưng khi thấy Đao Đao muốn khỏa thân...
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Hạnh Hạnh mà biết cậu sẽ khỏa thân... thì cô ấy không dám chia sẻ đâu "
Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "!!!"
Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "Đồng Đồng rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!!!"
Đao Tứ Thiếu Gia chẳng qua thuận miệng nói thôi, nếu cô ấy biết vì lời vô ý mà cô ấy mất cơ hội được idol chia sẻ Weibo thì...... Sợ là cô ấy sẽ ôm hận khỏa thân chạy mười vòng thật mất...
Chu Tiêu Đồng vừa xuất hiện, nhóm quản lý lập tức nhiệt tình tràn ra.
Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "Đồng Đồng tớ muốn quyết đấu với cậu! Dám đoạt cô gái yêu dấu của tớ!!"
Hội trưởng Tứ Xuyên - Hắc bạch: "Mọi người đều dạt sang một bên! Hạnh Hạnh rõ ràng là của tớ!"
Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "Đừng cãi nhau nữa, Hạnh Hạnh Đồng Đồng đều là của tớ! Không phục lên võ đài!"
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Nữu Gia không được bắt nạt người như thế! Lên võ đài làm gì! Có bản lĩnh thì đấu đàn nè! Nếu thua thì tất cả thành hậu cung của tớ!"
Nhóm Bếp lửa nhỏ quen biết nhau đã lâu, mọi người hâm mộ nhưng cũng vui mừng cho Chu Tiêu Đồng, vì thế ai cũng muốn trêu đùa.
Chu Tiêu Đồng nhìn cả nhà đấu võ mồm, cười không khép miệng lại được.
Lát sau, nhóm quản lý viên lại có phát hiện mới.
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "Trời má, tớ vừa phát hiện ra Chương Lệ Lị cũng chia sẻ rồi!"
Hội trưởng Giang Tô - Ái Cựu Giác La: "wow! Tớ cũng thấy!"
Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "Chương Lệ Lị là người thật tốt."
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "Đúng đúng đúng, thiên hậu đúng là một người tốt. Hạnh Hạnh sau khi vào Khuynh Thành, cô ấy đặc biệt quan tâm đến Hạnh Hạnh, lúc trước còn nói muốn nhờ Hạnh Hạnh viết bài hát cho, hiện tại lại chia sẻ Weibo của Hạnh Hạnh và Đồng Đồng! Quả nhiên người đi đến được đỉnh cao như thế, ngoại trừ giọng hát hay, nhân phẩm cũng đặc biệt tốt!"
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Đồng Đồng tớ muốn làm vật trang sức treo trên cổ chân cậu!!!!"
Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "Vật trang sức +"
Hội trưởng Phúc Kiến - Đừng Ăn Tôi: "Vật trang sức +"
Hội trưởng Giang Tô - Ái Cựu Giác La: "Vật trang sức +"
Hội trưởng Chiết Giang - Cánh chim: "Vật trang sức +"
......
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Đồng Tâm đại nhân hãy nhận lấy một lạy của thuộc hạ!! Về sau mong ngài mang theo ta bay cùng với!!"
Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ha ha ha ha được thôi! Mấy hôm nữa Hạnh Hạnh đến Quảng Châu ký tên album, tớ tới tìm cậu nhé!"
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Ok!! Không ở hơn tháng thì đừng mong được về! Mỗi ngày tớ dẫn cậu đi ăn đồ ngon, đảm bảo một tháng không trùng bữa nào!"
Hội trưởng Phúc Kiến - Đừng Ăn Tôi: "Tớ cũng đến! Tớ cũng muốn ăn mỹ thực!"
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Ồ".
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Được thôi. Cậu đến đi, tớ và Đồng Đồng có thể ăn người Phúc Kiến rồi".
Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: "............"
Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: "Sao lại bất công như thế!"
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Tớ bất công thế đấy, cậu muốn sao?"
Hội trưởng Phúc Kiến - Đừng Ăn Tôi: "Không, không dám _(:з" ∠)_"
Sau một hồi châm chọc trêu đùa, nhiệt tình của mọi người dần giảm bớt, Chu Tiêu Đồng rốt cuộc cũng có thể chuyển đề tài sang hoạt động ký album của Lý Hi Hạnh.
Văn Hóa Khuynh Thành đầu tư cho Lý Hi Hạnh không ít, hoạt động sắp tới là ký album, Bắc Thượng Quảng thì không thể thiếu, Cáp Nhĩ Tân, Thành Đô, Hàng Châu cũng được sắp xếp, nếu doanh số tăng cao, có thể gia tăng thêm vài địa điểm nữa!
Hoạt động ký tên ở đủ các địa phương chính là cơ hội cho các fan. Người địa phương có thể nhanh chóng tới, người ở tỉnh thành khác nếu thuận tiện cũng có thể đến, nếu rảnh rỗi mọi người có thể cùng nhau du lịch. Theo đuổi thần tượng ngoài niềm vui được mang đến bởi idol, niềm vui lớn nhất chính là được gặp gỡ những người cùng sở thích. Trời nam biển bắc mỗi người một ngành nghề cùng tụ họp lại vì một thứ mình yêu thích, cảm giác này vô cùng tốt đẹp.
Chu Tiêu Đồng quay lại xem tin nhắn riêng cùng những cuộc trò chuyện nhóm khác, cuối cùng cũng cứu được chiếc máy tính sống dở chết dở của cô. Cô nhìn mọi người nói chuyện, lướt Weibo, mang theo tâm trạng tốt đẹp đi làm việc.
=====
Ngu Thanh Thần kết thúc một ngày làm việc bận rộn, ngồi lên xe, chuẩn bị về khách sạn.
Trên đường trở về, anh lấy điện thoại ra, lướt Weibo. Lúc lướt đến tin tức mới, anh nhìn điện thoại ngạc nhiên một lúc, sau đó bực bội vò đầu.
Trợ lý phát hiện tâm trạng anh hơi kỳ lạ, nên vội hỏi: "Anh Thần, sao thế anh?"
Ngu Thanh Thần bỏ điện thoại xuống.
"Chuyện muốn làm bị người khác giành trước rồi......" Anh nói.
"Ai?" Trợ lý hỏi, "Chuyện gì thế?"
Ngu Thanh Thần gõ gõ vào trán mình, không nói gì.
Lúc trước anh vẫn luôn dùng acc clone cổ vũ Chu Tiêu Đồng viết tác phẩm mới, chờ mong sách mới của cô ra thị trường, anh có thể giúp cô tuyên truyền quảng cáo một chút. Nào ngờ Lý Hi Hạnh và Chương Lệ Lị đều kéo đến chia sẻ Weibo của Chu Tiêu Đồng?! Vậy anh còn có thể làm được gì đây!
Trợ lý thấy anh không muốn nói nhiều, nghĩ nghĩ, đưa ra chủ ý: "Vậy hiện giờ anh không làm được nữa à?"
"Không được."
"Vì sao?"
"Sẽ gây phiền phức cho người ta."
Lúc anh thấy Lý Hi Hạnh chia sẻ lời bài hát của Chu Tiêu Đồng, anh lập tức nghĩ đến việc bảo người đại diện của mình tìm người đại diện của Lý Hi Hạnh, mong muốn có thể hợp tác với cô ấy, song ca một bài. Dù sao gần đây anh luôn giúp đỡ Lý Hi Hạnh, thêm một việc cũng không sao. Nhưng anh còn chưa tìm người ta, làm mới trang chủ một cái, lại thấy Chương Lệ Lị cũng chia sẻ rồi!
Bây giờ mà anh cũng tham gia vào, ba minh tinh cùng chia sẻ một lời ca của một tác giả, người qua đường sẽ thấy thế nào? Cho dù không phải marketing thu hút sự chú ý thì người ta cũng nghĩ là bạn đang marketing lăng xê đấy! Hơn nữa có khả năng khiến người khác cảm thấy phản cảm. Bây giờ anh tham gia cùng, nhất định có người sẽ công kích Chu Tiêu Đồng, nói rằng cô là ai, sao mà mấy minh tinh kia đều chia sẻ Weibo của cô...
Còn nữa, anh hy vọng mình có thể giúp Chu Tiêu Đồng tuyên truyền tác phẩm của cô, chứ không phải tuyên truyền cho lời bài hát cô viết cho "Cô gái thân yêu" nào đó =_=.
Trợ lý hỏi: "Nhưng mà sao trước đó anh không làm?"
"Vì sao ư?" Ngu Thanh Thần nhìn cậu ta một cái, mím môi, "Sợ khiến người ta gặp phiền phức."
Trợ lý: "......"
Sao mà nhiều phiền phức thế chứ!
Trợ lý: "Sao người khác lại không sợ?"
Ngu Thanh Thần: "......"
Vấn đề này làm Ngu Thanh Thần im lặng.
Mấy giây sau.
"Tôi là một người thích giả vờ giả vịt thế đấy," Anh nghiến răng nghiến lợi nghẹn ra một đáp án, mặt vô cảm nói, "Được chưa?"
Trợ lý: "......"
"Ha ha ha ha ha ha," trợ lý bị anh chọc cười, cười xong mới nghiêm mặt nói, "Anh Thần, anh rất tốt, nhưng đôi khi quá cẩn thận rồi. Anh Phong cũng nói, đừng để quá khứ không được của ngày trước trong lòng, anh bây giờ là ngôi sao lớn rồi, tùy ý một chút đi!"
Ngu Thanh Thần: "......"
Trợ lý: "?"
Ngu Thanh Thần: "Cậu nói quá khứ không được của ai hả? Đừng nói lời khiến người khác hiểu lầm được không? Lời này mà truyền ra tôi sẽ đuổi việc cậu đấy?"
Trợ lý: "Ha ha ha ha ha ha!"
Trợ lý cười không khác gì động kinh, Ngu Thanh Thần im lặng lắc đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, anh thật nhẹ nhàng thở dài.