Một người bình thường thích một minh tinh, sẽ tìm xem tiết mục minh tinh ấy tham gia, tìm kiếm tin tức liên quan đến minh tinh ấy, cấp bậc này có thể gọi là "fan qua đường".
Thích hơn một chút, sẽ lên mạng tìm kiếm sở thích của minh tinh, mở một nhóm chat nhỏ, thêm mấy người cùng sở thích, thu thập thêm càng nhiều tin tức về minh tinh ấy. Tới cấp độ này có thể coi là một "fan không có tổ chức".
Cuồng nhiệt hơn một chút, gia nhập fanclub, tham gia và tổ chức hoạt động tiếp ứng minh tinh, tới đây được gọi là "fan trung thành".
Nhưng mà khi nhóm "fan trung thành" này tìm được tổ chức gia nhập, trưởng fan đã ở đó, hơn nữa tổ chức fan này lại do một tay trưởng nhóm fan thành lập. Có ai hoài nghi rằng vị trưởng nhóm này là người như thế nào? Tại sao cô ấy là trưởng nhóm? Tại sao không phải người khác?
Rất nhiều chuyện, vì đã tồn tại từ trước nên rất ít người hỏi tại sao nó tồn tại.
"Đầu tiên, cô ấy chắc chắn không phải lần đầu theo đuổi thần tượng, không phải lần đầu là trưởng nhóm fan. Cô ấy rất quen thuộc với hoạt động của fanclub." Chu Tiêu Đồng nói.
Tả Thiên Dương gật đầu. Cái này rất dễ giải thích. Nếu là lần đầu theo đuổi thần tượng, căn bản không thể biết sự tồn tại fanclub.
"Tiếp theo, mục tiêu lúc bắt đầu của cô ấy rất rõ ràng, chứ không phải tình cờ mà có được. Em tra bài viết trên mạng, ngay lần đầu Lý Hi Hạnh biểu diễn, cô ấy đăng ký một Baidu Tieba". Chu Tiêu Đồng nói: "Tới tuần thứ hai, khi Lý Hi Hạnh xuất hiện lần nữa, cô ấy bắt đầu đăng bài chiêu mộ thành viên".
Tả Thiên Dương lộ ra biểu tình kinh ngạc. Xác thực chuyện này rất kỳ quái. Người thường thấy một minh tinh đúng kiểu mình thích trên TV, phản ứng bình thường không phải là ngay lập tứcđi xin làm chủ một Tieba.
"Anh cảm thấy sao?". Chu Tiêu Đồng nói, "Cô ấy có ý đồ gì?".
Tả Thiên Dương: "..."
"Lỡ đâu", Anh không cam lòng nói: "Thích từ ánh mắt đầu tiên thì sao?".
Trong lòng Tả Thiên Dương đã có đáp án ngay lập tức. Nhưng anh đã từng là một nghệ sĩ, trái tim vẫn hy vọng fan đều đơn thuần là fan mà thôi.
Chu Tiêu Đồng yên lặng nhìn anh.
Làm nhiều việc như vậy chỉ đơn giản vì thích? Có chứ! Nếu Tả Thiên Dương bây giờ muốn quay lại giới giải trí, cô ngay lập tức xây dựng lại fanclub, nghĩ mọi cách kéo fan quay lại, một xu cũng không lấy, không cầu điều gì. Nhưng đó là vì cô cùng Tả Thiên Dương nhiều năm qua đã có một tình hữu nghị sâu đậm chứ không phải chỉ nhìn thấy qua TV một lần.
Một lúc sau, Tả Thiên Dương thở dài.
Ai cũng hy vọng người khác thích mình không điều kiện, nhưng ai cũng rõ, không có gì trên đời này miễn phí cả. Fan truy tinh cũng vậy, có người muốn có tâm tình vui sướng, có người muốn được an ủi, có được những cảm xúc đó cũng là một loại thu hoạch. Nếu không tại sao cứ đuổi theo minh tinh mà không ra ven đường vẫy cờ hò reo cho một người ăn xin chứ?
Người hâm mộ nhận được năng lượng tích cực từ một thần tượng tài năng thì cả hai cùng thắng. Nhưng một nghệ sĩ mang lại năng lượng tiêu cực cho fan, hoặc fan có mưu đồ không tốt trong quá trình theo đuổi thần tượng để mưu lợi cho chính mình thì không xong rồi.
"Ai cũng có mưu đồ của riêng mình". Chu Tiêu Đồng nói, "Người thông minh không hy vọng người khác không mong muốn gì, mà phải thỏa mãn người khác, đồng thời chính mình cũng phải có thu hoạch. Một người kinh doanh như anh hiểu cái này còn hơn em.".
"Hiểu hiểu hiểu." Tả Thiên Dương tức giận nói: "Em phiền chết được!".
Anh kinh doanh đương nhiên hiểu thế nào là đoán ý hùa theo người tiêu thụ. Nhưng anh cũng đã từng là một nghệ sĩ, tâm tình khó tránh khỏi khó chịu.
"Nói thế này... lần này Lý Hi Hạnh mời em đến quản lý fan cũng không báo cáo lên công ty". Chu Tiêu Đồng nói, "Em có một ý tưởng muốn thử một chút".
"Ý tưởng gì?" Tả Thiên Dương hỏi.
"À", Chu Tiêu Đồng không thể nói rõ, chỉ nói: "Em hy vọng..., theo đuổi thần tượng ít nhất cũng mang đến cho fan một thu hoạch nào đó. Có thu mới có tình cảm, có tình cảm mới dài lâu. Em hy vọng nhiều năm về sau, bọn họ vẫn nhớ họ đã từng yêu thích Lý Hi Hạnh, chứ không phải tự giễu rằng mình đã từng một thời não tàn như thế; mà là, đã từng thích cô ấy, đã trưởng thành rất nhiều, thu về cũng rất nhiều".
"Đương nhiên, giờ mới có ý tưởng thế thôi, cụ thể thế nào chưa nghĩ ra. Quan trọng nhất chính là..." Cô dừng một lát, cười nói: "Trước đó, em phải soán vị đã!".
Đang nói thì di động rung, Chu Tiêu Đồng cầm lên, không phải tin nhắn từ nhóm, mà là một thông báo của hệ thống...
Tiêu Tiêu muốn kết bạn với bạn.
Chu Tiêu Đồng nhướng mày, nhấn đồng ý.
Vài giây sau, Tiêu Tiêu gửi tin nhắn tới.
Tiêu Tiêu: "Tớ nghe Phong Tranh nói, cậu PS không tồi, đã làm một bộ lịch treo tường của Hạnh Hạnh à?".
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Đúng đúng. Hội trưởng có chỉ thị gì ạ?"
Tiêu Tiêu: "Phong Tranh nói mọi người rất thích, rất nhiều người muốn cầm đồ thật. Cả nhà yêu thích đi in một chút không sao, nhưng fanclub không cho phép huy động vốn từ cộng đồng trái pháp luật nhé!".
Không thể không nói, mấy năm nay ý thức chấp hành pháp luật của người dân đều rất cao. Lúc trẻ, Chu Tiêu Đồng làm việc trong fanclub của Tả Thiên Dương, thường xuyên có tiểu thương trà trộn vào, giả bộ làm fan mấy ngày, sau đó liền lôi ra vài thứ đồ liên quan đến minh tinh đem bán. Huy hiệu một tệ bán năm tệ, một cây quạt hai tệ bán mười tệ, áo thun in hình minh tinh ba mươi tệ đòi bán tám mốt tệ. Fan nào biết chân dung thần tượng cũng có bản quyền, hận không thể in hình minh tinh từ đầu tới chân, bỏ tiền vô cùng sảng khoái.
Mấy năm nay ổn hơn, nhưng những tiểu thương này cấm mãi cấm mãi vẫn không hết.
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Được được, tớ cũng đã đề cập đến bản quyền chân dung của Hạnh Hạnh, nói với mọi người ai thích có thể in một bản, không được buôn bán".
Tiêu Tiêu: "Ngoan lắm, xoa đầu".
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Cọ cọ hội trưởng đại nhân".
Tả Thiên Dương rốt cuộc đã cố quen với ngữ khí ngốc bạch ngọt này.
"Cô ta rốt cuộc muốn gì?".
"Đừng vội". Chu Tiêu Đồng nói: "Anh cũng phải cho người ta thời gian chứ, nàng ta muốn gì nhất định sẽ nói".
Hai người tiếp tục ăn lẩu trò chuyện, vài phút sau, thông báo tin nhắn lại vang lên.
Tiêu Tiêu: "Tuy chúng ta không cho tùy tiện in ấn nhưng cậu có nhiệt tình là rất tốt. Nếu có thời gian, hay là cậu giúp chúng tớ thiết kế đồ tiếp ứng đi".
Chu Tiêu Đồng nhướng mày,
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Đồ tiếp ứng?".
Tiêu Tiêu: "Đúng thế, nhóm Quả Hạnh có đồ tiếp ứng thống nhất, chờ đến lúc Hạnh Hạnh có hoạt động, cả nhà cùng tiếp ứng, vừa có khí thế vừa tuyên truyền Hạnh Hạnh cho người qua đường. Đao Tứ thiếu gia trong nhóm là họa sĩ, cô ấy vẽ tranh rất đẹp, nhưng lại không biết thiết kế. Tớ muốn hai người hợp tác, thiết kế ô cho Quả Hạnh được không?".
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ô?"
Tiêu Tiêu: "Đúng thế. Cậu nghĩ xem, lúc có hoạt động, cả nhóm chúng ta đều mang ô tới, có phải rất có khí thế không? Ô có thể che mưa che nắng, Quả Hạnh đi trên đường ai cũng nhận ra, chẳng khác gì mỗi lần chúng ta mở ô đều đang tuyên truyền cho Hạnh Hạnh, có phải rất tốt không?".
Chu Tiêu Đồng cau mày, ngón tay vẫn không ngừng gõ như bay: "Oa, nghe tuyệt quá!".
Tiêu Tiêu: "Đúng thế!".
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Sau khi thiết kế chúng ta sẽ huy động vốn để làm vật thật à?".
Tiêu Tiêu: "Ừm.... Cậu cứ thiết kế đi, những chuyện khác không cần lo đâu, fanclub sẽ có người phụ trách. Đến lúc đó nhất định cậu và Đao Đao sẽ có một phần!".
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Mong chờ quá đi!".
Trả lời tin nhắn xong, Chu Tiêu Đồng cười lạnh, thả di động xuống.
-- Ý của Tiêu Tiêu, chiếc ô mẫu miễn phí đó, chính là thù lao thiết kế của các cô.
Chỉ cần không dùng ảnh chụp của Lý Hi Hạnh, tìm vài họa sĩ thiết kế đồ cho Quả Hạnh, vậy chẳng liên quan gì đến bản quyền chân dung cả. Pháp luật? Fanclub chính là pháp luật! Chỉ cần fanclub phất cờ reo hò, vô số fan vội vàng bỏ tiền "góp vốn".
"Anh coi", Cô nói: "Tới rồi".
"Góp vốn? Ha ha ha!".
Lúc trước chưa thuận lợi gia nhập tầng quản lý, Chu Tiêu Đồng đã tiến hành điều tra hội trưởng toàn quốc Tiêu Tiêu.
Vòng tròn fan, người không biết không thể tưởng tượng được ra nó. Tầng cao nhất của vòng tròn này có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với tiền tài. Cũng như ở bất kỳ một công ty nào, chức vụ liên quan đến tiền là một chức vụ béo bở, ví dụ mua sắm hoặc xã giao. Không kể đến tham ô công quỹ, chỉ cần có năng lực chuẩn bị tốt phương án hợp tác với công ty khác, kiếm thêm tiền hoa hồng không phải việc khó. Chẳng qua là công ty lớn sẽ có nhiều phương pháp để quản lý, còn vòng fan thì lại khuyết thiếu điều này.
"Em thấy cô ấy cũng là fan chuyên nghiệp – nhưng hoạt động tự do". Chu Tiêu Đồng nói.
"Thật phức tạp". Tả Thiên Dương lắc đầu.
Fan chuyên nghiệp chính là đem việc làm fan của mình trở thành công việc. cũng như tác giả, có người bị công ty thuê, nhận lương hàng tháng, cũng có người làm việc tự do, thu nhập do chính mình. Fan chuyên nghiệp cũng thế, có người do công ty thuê, có người làm tự do.
Một số fan chuyên nghiệp tự do luôn chú ý chương trình tìm kiếm tài năng mỗi năm. Bọn họ bắt đầu xem chương trình từ những tập đầu, tìm một nghệ sĩ không tồi, sau đó tại thời điểm nghệ sĩ này chưa nổi tiếng, nhanh chóng chiếm vị trí cao nhất, trở thành trưởng fan.
Thành công hay không phụ thuộc vào hai yếu tố - một là nhanh, hai là mắt phải chuẩn.
Nếu chậm, để người khác chiếm tiên cơ, muốn nâng cấp phải thêm một phần nỗ lực; nếu ánh mắt không chuẩn, chọn nghệ sĩ sớm bị loại, việc làm lúc trước coi như không.
Nếu nhanh, ánh mắt đủ chuẩn, chọn được được nghệ sĩ thứ hạng không tồi, sau này fan càng nhiều, địa vị trưởng fan càng cao, lợi ích càng lớn.
Đối với một fan chuyên nghiệp tự do mà nói lý tưởng nhất chính là – ngàn dặm chọn được một hắc mã. Hắc mã này thành tích thi đấu tốt, hết thi đấu nhiệt độ cũng không giảm, còn có thể có xu hướng đi ngược dư luận hướng về phía trước, trở thành một thần tượng nổi tiếng chất lượng cao. Lúc này công ty quản lý muốn nhúng tay, mình tìm cách dụ dỗ công ty, đạt được thân phận "hợp pháp", có thể ăn lợi cả hai đầu. Vừa được công ty trả thù lao, vừa kiếm được tiền từ fanclub.
Trước mắt nhìn thân phận và động cơ của Tiêu Tiêu, Chu Tiêu Đồng tuy không có chứng cứ có thể xác định %, nhưng trực giác cùng kinh nghiệm của cô khẳng định ít nhất cũng tám chín phần mười.
Tả Thiên Dương hỏi: "Em định làm gì?".
"Chỉ có thể thấy chiêu đỡ chiêu". Chu Tiêu Đồng gắp miếng bánh mật bỏ vào miệng, nhún vai: "Không vội".
Nếu cô đoán không sai, Tiêu Tiêu là "người từng trải", đối phó không dễ như với Huyễn Huyễn. Hơn nữa Tiêu Tiêu rất cảnh giác, một người chuyên đăng ký tài khoản mới như cô biết rất rõ. Cô ấy gửi gắm lợi ích bên trong, làm việc chắc chắn cẩn thận, không giống Huyễn Huyễn, giận dỗi liền giải tán nhóm.
Tuy rằng địch khó giải quyết, Chu Tiêu Đồng vẫn rất tin tưởng. Mặc kệ thế nào, địch ở sáng, cô ở tối. Hơn nữa, quan trọng hơn – cô đặt một trăm phần tình cảm tin tưởng, hy vọng Lý Hi Hạnh thành công.
-- Cô tin rằng, nước có sâu thế nào, nơi này vẫn là nơi chứa đầy tình cảm của người hâm mộ.
Tả Thiên Dương không nói gì một lúc lâu, sau đó gắp đồ ăn cho Chu Tiêu Đồng.
"Muốn anh giúp gì", anh nhẹ nhàng nói, "Cứ gọi một tiếng".