Gần đây ngoại trừ một số công việc nhỏ và biểu diễn thương mại thì Lý Hi Hạnh luôn ngâm mình trong phòng thu âm hoặc là ở trong phòng luyện đàn luyện hát. Mà Tạ Mặc Đông khi rảnh cũng sẽ tới phòng thu âm.
Tạ Mặc Đông có một thói quen chỉ cần là ca khúc anh ấy biên khúc thì cũng muốn đồng thời làm người chế tác của bài hát. Giống như anh là người viết kịch bản, cũng muốn chính mình là đạo diễn, để tránh người khác xuyên tạc ý nghĩ của mình. Chuyện đồng ý biên khúc cho Lý Hi Hạnh ba bài hát cũng không phải là chuyện dễ nên anh muốn đem công việc mấy tháng tới đều dành cho Lý Hi Hạnh.
Hầu hết những người làm công việc sáng tác đều có kiêu ngạo và cố chấp đối với tác phẩm của mình. Tạ Mặc Đông cũng vậy mà Lý Hi Hạnh cũng vậy.
Mặc dù Tạ Mặc Đông chính là người mà Lý Hi Hạnh trăm cay nghìn đắng mới mời được đến. Lý Hi Hạnh vô cùng tán thưởng tài hoa của anh. Tạ Mặc Đông cũng vậy, rất thưởng thức Lý Hi Hạnh, nhưng bọn họ có chỗ rất hợp ý nhau, cũng có nhiều điểm khác nhau, còn thường xuyên bởi vì những điểm khác nhau này mà giằng co qua lại.
Có nhiều lúc Lý Hi Hạnh ghi âm đã được một nửa, đột nhiên Tạ Mặc Đông bắt cô dừng lại.
"Đáng lẽ đoạn này em phải biểu hiện ra thật nhiều u sầu, thương cảm nhưng em lại không tạo được cảm giác này."
"Thưa thầy," Lý Hi Hạnh không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Em nghĩ đoạn này phải hát có khí thế hơn".
"Em xem lại từ ngữ chỗ này đi, nó đang thể hiện ý nghĩa thời gian cũ đã đi xa, mọi người cũng dần dần đi xa. Tại sao không thương cảm?"
"Ý nghĩa của bài hát này là tạm biệt quá khứ, không phải là hồi tưởng về tháng năm cũ. Vì thế em nghĩ nên xử lý nó một cách thoải mái thì tốt hơn."
"Quá lộn xộn!". Tạ Mặc Đông cau chặt mày.
Hai người tranh cãi từ cách hát đến phần đệm đàn, Tạ Mặc Đông cho rằng đoạn này cần được xử lý mạnh mẽ, nên sử dụng phần đệm của piano để đẩy bầu không khí lên cao. Lý Hi Hạnh lại cho rằng đoạn này nên để biểu diễn tự do.
Hai người ai cũng kiên trì quan điểm của chính mình, tranh chấp qua lại, ai cũng không chịu nhường bước.
"Em cứ theo quan điểm của chính mình hát một lần, sau đó theo quan điểm của tôi hát một lần. Chúng ta so sánh xem!" Tạ Mặc Đông đưa ra một phương án giải quyết.
Lý Hi Hạnh vui vẻ đồng ý.
Vì thế cô ghi âm hai lần. Một lần theo ý mình, một lần theo ý của Tạ Mặc Đông, cố tạo ra cảm giác u buồn.
"Dáng vẻ kệch cỡm kia là em cố ý đấy hả?!" Tạ Mặc Đông nghe xong lại càng không vui. "Lại lần nữa!".
Nhưng Lý Hi Hạnh thử đi thử lại rất nhiều lần cũng không đạt được hiệu quả mà Tạ Mặc Đông muốn. Anh cố gắng giúp Lý Hi Hạnh nhớ lại quá khứ để khơi dậy cảm xúc của cô; cũng thử nghiêm khắc răn dạy để Lý Hi Hạnh nhập cảm xúc; còn tự mình ra trận giống như đối mặt với một người mới học thanh nhạc, dạy cô hát từng chữ từng chữ...
Nhưng dù thế nào Lý Hi Hạnh cũng không hát ra được cảm xúc mà anh muốn.
Anh tức giận.
Tạ Mặc Đông bình thường là một người dễ tính, thanh tâm quả dục, không để ý tiền tài, cũng không ham danh vọng, chưa từng cùng ai tranh chấp. Nhưng riêng ở trên âm nhạc, anh có yêu cầu rất cao, cũng rất cứng đầu, chỉ cần có chi tiết rất nhỏ không đạt yêu cầu, anh sẽ cắn chặt không buông, nói gì cũng không nghe.
Hai người mất cả buổi sáng chỉ để hát hai ba câu như vậy, thấy sắp đến giờ ăn cơm, nhân viên liền đặt cơm hộp.
Tạ Mặc Đông xụ mặt đem theo cơm hộp của mình tránh sang một bên.
Lý Hi Hạnh chỉ ăn hai ba miếng. Lúc ghi âm cô không thích ăn no, sợ ảnh hưởng đến giọng hát.
Tạ Mặc Đông đeo tai nghe ngồi trong góc, không để ý tới ai, nghe đi nghe lại những lần ghi âm của Lý Hi Hạnh. Lúc đầu anh cảm thấy Lý Hi Hạnh hát không tốt, hát không ra cảm giác mà anh muốn, luôn thiếu một chút gì đó. Nhưng khi nghe đi nghe lại rất nhiều những lần các phiên bản thu âm khác nhau, anh lại cảm thấy cách hát mà Lý Hi Hạnh kiên trì dường như càng nghe càng có hương vị.
Anh tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lý Hi Hạnh nhắm mắt dựa trên sofa nhẹ giọng ngâm nga một khúc ca. Cô ấy không biết đã nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, hay là do trời sinh tính tình thoải mái, trên mặt vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt, bộ dáng vô lo vô nghĩ.
Tạ Mặc Đông ngẩn ngơ.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên họ gặp mặt. Cho dù Lý Hi Hạnh từng nói cô ấy chỉ là bình tĩnh ở vẻ mặt ngoài mà thôi, nhưng đúng thật so với những người bạn cùng lứa tuổi, cô có thêm một phần thong dong tiêu sái.
Đằng sau phần tiêu sái này là gì? Là tự tin.
Những người sống trong giới giải trí rất dễ xúc động vì rất nhiều nguyên nhân. Thứ nhất những người làm văn nghệ trời sinh tương đối đa sầu đa cảm; thứ hai hoàn cảnh không tốt, luôn bị các loại phóng viên giải trí đuổi theo, không có không gian riêng tư; thứ ba cạnh tranh quá lớn, áp lực quá lớn dễ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lúc bắt đầu mọi người đều ở cùng một điểm xuất phát, hoặc là đều cùng từ một chương trình giải trí hoặc là cùng tốt nghiệp một trường đại học, bạn may mắn hơn hoặc là gặp gỡ được Bá Nhạc của đời mình, số mệnh thay đổi, nháy mắt đã cách xa tôi ngàn dặm. Không phải thay đổi là chỉ hơn nhau một hai bát cơm, mà từ nay về sau thứ bạn có là biệt thự cao cấp, vạn người chú ý, còn tôi thì dậm chân tại chỗ, chỉ có thể trở thành nền cho bạn. Hơn nữa sự chênh lệch này lại không phải được tạo ra bởi thiên phú và tài hoa, hoặc là chỉ kém nhau một chút thiên phú cùng tài hoa cũng không đáng giá chênh lệch đến vậy, thứ thiếu sót chỉ là sự gặp gỡ. Điều này làm sao có thể khiến người ta thoải mái được? Những thiên vương thiên hậu nhớ lại quá khứ, phần lớn đều lã chã rơi lệ bày tỏ chính mình từng gặp qua những bất công gì, rất ít khi có người vui vui vẻ vẻ mà cảm ơn trong sinh mệnh của mình đã gặp được quý nhân.
Nhưng mà trên người Lý Hi Hạnh lại có một loại tiêu sái. Cô ấy chưa bao giờ hối tiếc cơ hội đã qua đi mà mình bỏ lỡ, hối tiếc lúc thi đấu mình phát huy chưa tốt. Dường như cô ấy tin tưởng trước mắt không được sau này nhất định sẽ được, hiện giờ sai lầm ngày sau cũng có thể sửa chữa.
Điều này có thể nhìn thấy qua lời bài hát của cô. Cô không dùng tình yêu làm chủ đề. Chủ đề về tình yêu đã quá chán ngấy. Chủ đề của cô ấy phần lớn là tình bạn bè, thanh xuân, ước mơ và trưởng thành, thỉnh thoảng còn có một vài chủ đề khác. Những bài hát ấy nếu có nỗi buồn thì cũng chỉ là những nỗi buồn man mác nhạt nhòa, phần lớn là cảm xúc tích cực.
Tạ Mặc Đông cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Hi Hạnh hát theo cách của anh lại thấy không ổn.
Cách xử lý của anh tốt hơn ở mặt kỹ thuật, nhưng lại không phải phong cách của Lý Hi Hạnh. Chưa trải qua thăng trầm cuộc đời, bản tính thích tự do, hoặc là cô không có hồi ức khiến chính mình lã chã rơi lệ... Cô của hiện tại luôn tràn đầy sức sống và toả sáng.
Tạ Mặc Đông nhìn Lý Hi Hạnh nhắm mắt mỉm cười ngâm nga, trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều nốt nhạc.
Anh lập tức cầm lấy một nhạc phổ trống, múa bút như bay, viết một đoạn lại dùng ghita đánh một đoạn, sau đó tiếp tục viết.
Lý Hi Hạnh nghe được tiếng đàn, mở mắt lại gần.
Sáng tác là một chuyện rất kỳ diệu.
Dù là viết nhạc hay văn chương, có đôi khi đối mặt với trang giấy trắng hay bản nhạc trắng cả một ngày, đem tất cả những điều đáng nhớ trong suốt cuộc đời nhớ lại, mạnh mẽ thúc giục các cảm xúc hỉ nộ ái ố, vận dụng tất cả các kỹ năng sáng tạo trong suốt cả cuộc đời mình học được, nhưng những thứ viết ra dường như vẫn thiếu một điều gì đó.
Nhưng có đôi khi trong đầu chẳng suy nghĩ gì cả, bị ảnh hưởng bởi những người hoặc sự việc bên ngoài lại rất dễ dàng sinh ra nguồn cảm hứng tuyệt vời. Năm phút viết xong một đề từ, nửa giờ viết xong một bài hát, cả đêm viết xong một cuốn tiểu thuyết còn thú vị hơn một tác phẩm trau chuốt kỹ lưỡng.
Đối với Tạ Mặc Đông, anh rất thích phòng thu âm, nơi đây cũng là nơi anh có nhiều cảm hứng nhất. Khi ca sĩ hát trong phòng thu, nghe ca sĩ hát, nhìn biểu cảm và động tác của ca sĩ, trước mắt anh dường như hiện ra một bản nhạc, bên tai cũng phảng phất đủ loại âm thanh của các nhạc cụ, từng nốt nhạc xuất hiện trên bản nhạc, giai điệu cũng bật ra khỏi các nhạc cụ.
Tạ Mặc Đông buông bút, đưa bản nhạc cho Lý Hi Hạnh: "Thử đoạn này xem".
Tạ Mặc Đông đàn, Lý Hi Hạnh hát. Hát xong một lúc, Tạ Mặc Đông lộ ra biểu hiện hài lòng, trong mắt Lý Hi Hạnh cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh không cố chấp theo ý mình nữa, quyết định giữ lại sự đặc sắc của Lý Hi Hạnh, đồng thời sử dụng kỹ thuật của bản thân mình giúp Lý Hi Hạnh hoàn thiện hơn đặc điểm của cô ấy.
"Tiếp tục thu âm." Tạ Mặc Đông nói, "Cứ hát theo cảm xúc của em đi".
Sau khi thu âm xong, ra khỏi phòng thu, Lý Hi Hạnh lấy điện thoại di động ra, thấy có ba cuộc gọi nhỡ từ người đại diện. Lúc ở trong phòng thu, cô để điện thoại ở chế độ im lặng tránh bị quấy rầy.
Cô gọi lại.
"Hi Hạnh à, em ở đâu thế?"
"Em vừa ghi âm xong."
"Ồ, mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Vâng, chị tìm em làm gì vậy?"
"À... Là thế này..." giọng điệu của người đại diện tỏ ra lúng túng, "Album của em ấy, chuyện gia tăng dự toán, chị đã đưa báo cáo cho cấp trên nhưng cấp trên không đồng ý. Lúc trước chị cũng nói với em rồi, khả năng được chấp thuận rất nhỏ."
Lý Hi Hạnh nhíu mày.
"Chị biết Tạ Mặc Đông là một đại tài tử. Ý tưởng của anh ta rất nhiều. Nhưng mà em ơi đây là album của em cơ mà, quan trọng là ở chỗ em không phải là ở chỗ anh ta, sao lại để cho người khác phô trương kỹ năng của họ chứ? Em yêu cầu tìm người đàn ghita hay là chơi bass đều không thành vấn đề. Sao lại phải còn tìm một dàn nhạc dân gian thật tốt để đệm cho em? Có quá không vậy? Những người mua album muốn nghe em hát hay, ok, phần đệm tệ họ có nghe ra không? Giọng hát của em cũng đâu có khác biệt gì đúng không? Em thảo luận lại vấn đề này với Tạ Mặc Đông được không?"
Lý Hi Hạnh có một bài hát tên là "Ngôi sao", đây là một tác phẩm kỳ lạ không theo khuôn mẫu thông thường, sau khi nghe xong, Tạ Mặc Đông biên khúc bằng cách kết hợp giữa nhạc cụ phương tây và nhạc cụ dân gian, mạnh dạn sáng tạo. Nhưng sự sáng tạo này phải dùng tiền thật vàng thật, cần mời nhạc sĩ, lại cần cả dàn nhạc dân gian giỏi, còn đủ thứ ý tưởng bất chợt xuất hiện trong quá trình hoàn thành tác phẩm, thế nên dự toán đưa ra không thể chính xác được.
Kết quả này cũng không ngoài ý muốn của Lý Hi Hạnh.
"Dự đoán không được phê duyệt ạ?"
"Không được chấp nhận".
"Không có cách nào khác sao ạ?"
"Không có. Em từ bỏ đi."
"Không được." Lý Hi Hạnh bình tĩnh nói: "Vậy phiền chị giúp em viết lại hợp đồng, em sẽ tự thanh toán tiền."
"..."
Người đại diện cũng biết Lý Hi Hạnh bán nhà, thở dài nặng nề.
"Hi Hạnh à, tội gì em phải làm thế? Album này của em, lỡ như, chị nói là lỡ như, thành tích không được tốt thì em phải làm sao bây giờ? Chính em bỏ tiền làm album, tỷ lệ lợi nhuận công ty chia cho em cũng không đổi, sao em lại phải làm như vậy?"
"Nếu như chính em bỏ tiền có thể tự quyết định tác phẩm của mình có hình dáng như thế nào thì em sẽ làm". Lý Hi Hạnh nói: "Em là người luôn theo đuổi nghệ thuật."
===
Hoạt động biểu diễn thương mại của Lý Hi Hạnh diễn ra vào ngày chủ nhật, nhưng Chu Tiêu Đồng tới sớm mấy ngày, thứ tư đã đến Bắc Kinh. Cô đi sớm cũng không phải vì có chuyện nghiêm túc cần làm, chẳng qua Bắc Kinh là một thành phố giàu văn hóa. Trước kia cô cũng có đến Bắc Kinh vài lần, lần nào cũng thấy không đủ. Chỉ đi dạo các viện bảo tàng ở Bắc Kinh thì mấy tháng cũng đã không đủ rồi. Cho nên lần này cô nhân cơ hội đến Bắc Kinh chơi mấy ngày, tranh thủ nạp điện cho chính mình, nếu không cứ ở nhà suốt ngày thế này sớm muộn cô cũng sẽ kiệt sức.
Máy bay đến Bắc Kinh lúc giờ tối, Chu Tiêu Đồng nhận xong hành lý, đi ra cửa sân bay, liền bị đám người đen nghìn nghịt bên ngoài lan can làm hoảng sợ.
Nhìn ra xa, trong đại sảnh sân bay phần lớn đều là các cô gái trẻ tuổi, có người ôm hoa tươi, có người ôm thú bông, đều là những món quà chuẩn bị để được tặng. Tất cả các cô gái trên mặt đường tràn đầy biểu cảm vui mừng cùng chờ mong. Nếu không biết tình hình thực tế còn tưởng rằng chính mình không phải đi ra từ trong sân bay, mà giống từ hậu trường chuẩn bị đi lên sân khấu ấy chứ!
Chu Tiêu Đồng không hề xa lạ với trận thế này, vừa nhìn thấy liền biết -- mình đụng trúng màn chào đón ngôi sao lớn nào rồi!
Là một fan chuyên nghiệp, nhìn sơ qua các fan đến đón máy bay có thể đoán ngay được vị thế của người nổi tiếng. Nhìn số người đến đón này, không phải là minh tinh tuyến một thì cũng gần tuyến một, hơn nữa gần đây cũng vẫn phải có tác phẩm đang hot!
Cô vừa đứng một bên đánh giá trang phục của các fan, vừa suy đoán người đến là minh tinh nào. Trong đám người này cũng có người mang bảng đèn led, nhưng thần tượng chưa tới nên cũng không bật, toàn là màu đen. Chu Tiêu Đồng quanh năm nhìn máy tính, thị lực hơi kém, cô cố nheo mắt phân biệt tên ở trên bảng đèn...
Đúng lúc này, bảng đèn chợt sáng, đi kèm là những tiếng thét chói tai.
"A!!!! Thần Thần em yêu anh!!!"
Chu Tiêu Đồng bị tiếng thét chói tai này làm cho run rẩy, cuối cùng cũng nhìn thấy ba chữ cái to đùng trên bảng đèn: "Ngu Thanh Thần".
Cùng lúc đó, một nhóm năm sáu người đi ra khỏi sân bay.
Năm sáu người này, có ba người là vệ sĩ, hai ba người là nhân viên công tác, còn người ở giữa là một chàng trai trẻ có vóc dáng cao gầy, mặc áo trắng quần jean, đội mũ lưỡi trai đeo kính râm.
Chu Tiêu Đồng lập tức đứng hình.
Cho dù mũ và kính râm che đi nửa khuôn mặt, Ngu Thanh Thần cũng vô cùng nổi bật trong đám người. Anh có một khuôn mặt trứng ngỗng, da trắng nõn sạch sẽ, kính râm ngay ngắn trên chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn hồng nhuận, nhìn qua rất thân thiện. Quan trọng là dáng người, người cao m thường luôn cao hơn những người xung quanh, ăn mặc tuy bình thường và giản dị nhưng tỉ lệ dáng người rất cân đối, vai rộng, dáng cao, tay chân thon dài.
Mấy năm không gặp, người này càng ngày càng có khí chất của ngôi sao lớn.
Ngu Thanh Thần vội vàng di chuyển giữa đám đông, mắt luôn nhìn thẳng, hoàn toàn không để ý đến Chu Tiêu Đồng đứng ở một bên, nhưng trong một nháy mắt lướt qua, anh thản nhiên nhìn về phía bên cạnh, đối diện với ánh mắt Chu Tiêu Đồng.
Cách nhau một mắt kính, Chu Tiêu Đồng không thể thấy đôi mắt anh, nhưng cô thấy Ngu Thanh Thần hơi mở miệng, bước chân chậm lại, có vẻ rất kinh ngạc.
--- Anh ấy nhận ra cô!