"Khụ khụ khụ..." Chu Tiêu Đồng bị sặc, không kìm được ho khan vài cái.
Lý Hi Hạnh vội nói: "Mau uống nước đi".
Chu Tiêu Đồng đứng lên ra khỏi phòng lấy cốc nước, quay trở về ngồi lại trước máy tính.
"Cô nói gì cơ? Để tôi viết lời bài hát á?"
"Ừ. Cô đã từng viết lời bài hát chưa?"
Chu Tiêu Đồng đột nhiên không biết trả lời ra sao. Nếu nói chưa từng viết thì không đúng. Là một tác giả văn học mạng, cũng từng tiếp xúc với nhiều loại văn hóa, cũng từng viết lời một số bài hát cho người hâm mộ hoặc nhạc cổ phong; còn nói từng viết, đó chỉ là viết chơi tặng cho một vòng tròn nhỏ hẹp, cô chưa từng viết ca từ đứng đắn cho một ca sĩ đứng đắn bao giờ!
Trên lý thuyết, Chu Tiêu Đồng nên từ chối công việc cô không dám động tới này, tránh để chuyện hỏng trong tay mình. Nhưng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến, cô lại nói: "Tôi rất căng thẳng..."
Lý Hi Hạnh an ủi nói: "Không sao đâu, không có gì khó cả. Tôi sẽ dạy cô cách viết lời bài hát".
Câu "Tôi không nhận đâu" còn ở bên miệng, nhưng Chu Tiêu Đồng há miệng mấy lần cũng không nói ra được. Vừa rồi, Lý Hi Hạnh nói, đây là ca khúc cô ấy tự viết hài lòng nhất. Mà cô ấy lại để cô có cơ hội viết lời...
Cảm xúc này, vô cùng mâu thuẫn. Một mặt, chuyện quan trọng như vậy, cô rất lo lắng mình làm không tốt, chi bằng không làm; nhưng mặt khác, cô lại không muốn phụ lòng mong đợi của Lý Hi Hạnh...
Lý Hi Hạnh hỏi cô có hứng thú viết lời bài hát không?
---- Cô có chứ!! Ngay cả khi biết mình không phải là kim cương, chỉ là một đồ sứ cô cũng muốn thử!!!
Chu Tiêu Đồng đợi mình bình tĩnh lại, hỏi: "Cô thật sự muốn tôi viết à?"
"Thật". Thái độ Lý Hi Hạnh rất nghiêm túc, không giống nói đùa.
"Tại sao?"
"À..." Lý Hi Hạnh hỏi: "Cô có biết linh cảm bài hát này của tôi từ đâu đến không?"
Chu Tiêu Đồng lắc đầu.
Lý Hi Hạnh đứng lên. Chốc lát sau, cô quay về trước màn ảnh, trong tay có thêm một cuốn sách. Chu Tiêu Đồng sửng sốt --- là tác phẩm của cô "Theo anh"!!
"Mấy tuần nay tôi đã đọc nó", Lý Hi Hạnh nói, "Nhưng vì nhiều việc, thường đọc lúc ngồi trên máy bay hay xe ô tô, đến hôm nay mới đọc hết. Đọc xong cảm thấy rất xúc động, rất nhiều ý tưởng xuất hiện, nên chạy đến phòng đàn viết nhạc. Cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy, viết liền một mạch xong hết. Hơn nữa còn vô cùng vừa lòng".
Chu Tiêu Đồng: "..."
"Lúc tôi viết bài hát này, tôi đã nghĩ, nếu để cô viết lời bài hát, không biết sẽ có hiệu quả thế nào nhỉ? Chắc là rất thú vị".
Chu Tiêu Đồng: "..."
Một lúc sau, Lý Hi Hạnh phất phất tay với camera: "Sao không nói gì?"
"Cảm động quá". Chu Tiêu Đồng nói, "Cảm động không nói lên lời".
Lý Hi Hạnh bật cười: "Ừ?"
"Bọn tôi viết tiểu thuyết, nếu tác phẩm có thể tác động đến người khác, để họa sĩ có thể vẽ tranh minh họa, hoặc thiết kế cắt video, đã là một vinh hạnh". Chu Tiêu Đồng nói, "Lần đầu tiên, có ca sĩ viết bài hát cho tác phẩm của tôi".
Cô tạm dừng một lát, nửa thật nửa giả hít hít mũi "Tôi cảm động muốn khóc rồi".
Không đến mức muốn khóc, nhưng thực sự cảm động.
Một người sáng tác muốn đạt được điều gì? Tác phẩm của mình có thể tác động đến người khác, vui hơn cả cắn thuốc. Hơn nữa có thể tìm được vài tri kỷ, hiệu quả càng cao. Tác phẩm của cô có thể tác động đến Lý Hi Hạnh, khiến Lý Hi Hạnh sinh linh cảm, viết ra một bài hát... Nói thật, cô cảm thấy, cuốn sách mình viết không vô nghĩa! Loại cảm giác thỏa mãn khi nhận được đồng cảm này, nhiều hay ít tiền nhuận bút cũng không đổi được.
"Giống nhau mà" Lý Hi Hạnh cười nói, "Tâm trạng tôi khi viết ca khúc mới cũng là như thế".
Các cô đều vì muốn khắc họa những gì chân thật nhất trong trái tim mình để tác động đến người khác mà không ngừng nỗ lực.
"Nếu nhạc của tôi tác động đến cô" Lý Hi Hạnh nói, "Vậy cô viết lời cho nó đi".
Chu Tiêu Đồng rốt cuộc không thể từ chối
"Giai điệu, vần bằng trắc các thứ chắc cần chú ý nhiều lắm nhỉ". Cô nói: "Tôi không hiểu mấy cái đó đâu nhé".
Tuy đều là khoe văn chương nhưng viết tiểu thuyết và lời bài hát khác hẳn nhau. Lời bài hát là để hát ra, câu chữ cần cẩn thận, viết không tốt viết ra hát không hay. Cô từng viết lời cho một vài người bạn, không áp vần bao giờ. Thực ra ca từ khó đọc cũng không sao. Nhưng nếu cho vào album của Lý Hi Hạnh, lại là ca khúc Lý Hi Hạnh thích như vậy, cô rất sợ mình viết hỏng.
"Không sao, tôi đâu có hát bằng nước miếng. Đặt được vần thì đặt, không được thì không cần cố, cố đặt vần lại không hợp lý mới không tốt". Lý Hi Hạnh nói.
Chu Tiêu Đồng nghĩ, cô từng nghe qua nhiều bài hát đang lưu hành, lời ca hát lên nghe rất thuận tai, nhưng nghĩ lại lời bài hát đang hát cái gì thì lại thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Rõ ràng chỉ cố tình đặt vần mà thôi.
"Cô cứ viết đi". Lý Hi Hạnh nói, "Viết xong nếu không hợp lý, tôi để cô sửa lại".
Chu Tiêu Đồng cắn môi, "Ừa!"
Cô nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ tối.
"Mai cô có hoạt động phải không?"
"Ừ, mai có một hoạt động cắt băng khánh thành".
Buổi sáng ngày mai Lý Hi Hạnh có một hoạt động cắt băng khánh thành, ở Thượng Hải. Nhưng Chu Tiêu Đồng không định đi, cô cũng không tổ chức hoạt động tiếp ứng cho fanclub.
--- Hoạt động cắt băng, quá nhàm chán! Một nhóm Quả Hạnh đi làm gì? Ngốc nửa ngày, ngắm Lý Hi Hạnh lấy kéo cắt, ngốc nghếch chụp mấy tấm ảnh, xong đi về. Chỉ tầm một tiếng đồng hồ, chẳng có tiết mục gì cả. Tiếp ứng gì giờ? Kêu ầm lên, cắt đẹp quá, cắt siêu quá à? Hoạt động như vậy không đáng gọi một đám người tới làm gì.
Chu Tiêu Đồng nói: "Cô còn phải dậy sớm trang điểm nhỉ? Đi ngủ đi. Tôi thu dọn chút rồi cũng ngủ đây".
"Ừ. Ngủ ngon".
"Ngủ ngon"
Tắt video, Chu Tiêu Đồng lập tức lên mạng, mua một đống sách thơ từ ca phú, chuẩn bị nạp điện cho chính mình. Chốt đơn xong, cô lại ở trước máy tính bận một hồi rồi mới lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tiêu Đồng ngủ đến sáng mới tỉnh, tỉnh rồi còn ăn ạ trên giường mãi không dậy. Cô cầm điện thoại đặt trên đầu giường, lười biếng xem tin tức mới.
Mở khóa màn hình một cái, cô phát hiện mình có vài tin nhắn chưa đọc và hai cuộc gọi nhỡ. Cô không để ý lướt qua, nháy mắt cơn buồn ngủ tan mất!
Mấy tin nhắn cũng cuộc gọi nhỡ đều đến từ Na Na!
Từ sau khi tham gia hoạt động ở Thượng Hải, Na Na không còn xuất hiện trên mạng. Chu Tiêu Đồng chắc rằng cô bé bị người nhà cấm lên mạng. Lúc Chu Tiêu Đồng ở Bắc Kinh, Na Na cũng online một lần, muốn tìm cô tâm sự, nhưng khi đó Chu Tiêu Đồng đang vội, không giúp cô ấy được, sau tìm cô ấy thì không tìm thấy.
Chu Tiêu Đồng vội mở tin nhắn đọc.
"Đồng Đồng, hôm nay có đến xem Hạnh Hạnh không?"
"Tâm tình tớ rất kém, nếu cậu tới, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?"
"Hạnh Hạnh cắt băng khánh thành ở tòa thương mại XX nhỉ?"
"A a a a, tớ lạc đường rồi, cậu biết sau khi xuống tuyến tàu điện ngầm số đi tiếp thế nào không?"
Chu Tiêu Đồng ngồi bật dậy.
Cô nghĩ nghĩ, gọi một cuộc điện thoại sang.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy..."
--- Na Na tắt máy!
Chu Tiêu Đồng nhíu mày thật sâu. Cô nhìn thời gian, vì cô tỉnh dậy muộn, bây giờ hoạt động của Lý Hi Hạnh đã bắt đầu rồi. Na Na tắt máy di động, có thể do ra ngoài nhưng quên sạc điện, hết pin; cũng có thể điện thoại bị trộm mất; hoặc là...
Cô vô cùng bất an, ngồi trên giường nửa phút, phiền lòng gãi đầu, nhảy xuống giường. Cô chạy vào nhà vệ sinh, dùng tốc độ nhành nhất chải đầu rửa mặt, mười phút sau trở lại phòng, tùy tiện thay một bộ quần áo rồi ra khỏi cửa.