Edit: Mộc Tử Đằng
“Anh?” Lúc tỉnh lại cả người Tô Gia Nam đều mơ màng, căn phòng này hoàn toàn xa lạ với cậu, chỉ có một điều quen thuộc duy nhất đó chính là Tô Hiển Ngôn.
Tô Hiển Ngôn ngồi trước dàn máy tính, nghe cậu gọi thì nhìn cậu một cái, “Tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi, dưới lầu còn bữa sáng, ăn xong anh sẽ đưa em về.”
Tô Gia Nam mở lớn hai mắt, “Ở đây là chỗ anh ở à?”
“Ừ.”
“Vậy bây giờ em đang ở trong phòng anh sao?”
“Ừ.”
Tô Gia Nam khiếp sợ, cậu đang ở trong phòng của Tô Hiển Ngôn đó…
Tối hôm qua cậu không có ấn tượng mấy, chỉ nhớ mang máng rằng mình không phục Lâm Loan nên liên tục uống rượu, đây là lần đầu cậu uống nhiều như vậy, hình như sau đó liền say, về sau nữa cậu không còn nhớ gì.
Nhìn tình trạng bây giờ, là Tô Hiển Ngôn mang cậu lúc say xỉn về rồi.
Tô Gia Nam không dám nói nhiều, nhanh chóng mặc áo khoác vào rồi đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc đi xuống lầu liền nhìn thấy trên bàn ăn có hai người đang ngồi.
“Tô Gia Nam, cậu dậy rồi à, mau tới đây ăn sáng đi.” Trình Tư Miên vẫy vẫy tay với cậu.
Cậu đi qua ngồi xuống, nhận lấy bữa sáng mà Trình Tư Miên đưa tới, “Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Tư Miên trừng mắt với cậu, “Còn dám hỏi tớ chuyện ngày hôm qua, ngày hôm qua cậu và Văn Tử đã hại chết tớ rồi đó biết không, còn nhỏ không chịu học cái gì giỏi, lại đi học người ta uống rượu.”
Tô Gia Nam đỏ mặt, bởi vì hôm qua cậu ngốc nghếch nhất thời nổi giận nên mới…
“Vậy còn anh tớ thì sao?”
Trình Tư Miên hơi khựng lại, “Các cậu đều uống say, một mình tớ sao có thể chống lại hai người các cậu, anh ấy dĩ nhiên phải tới giúp rồi.”
Cô sẽ không nói nguyên nhân thực sự đâu, nhưng mà nhắc tới cái này, cô có nên cảm ơn hai hai đứa trẻ nghịch ngợm này không? Nếu bọn họ không uống say, cô sẽ không được cùng anh phát huy cảm xúc mãnh liệt…Khụ, xấu hổ quá!
“Tư Miên, cậu đỏ mặt gì đó?” Phó Tử Văn liếc cô một cái, kỳ quái nói.
Trình Tư Miên ngượng ngập, “Tớ, tớ không có.”
“Có đó…”
“Ồ.” Trình Tư Miên lấy tay quạt quạt gió, “Nóng quá nóng quá.”
Phó Tử Văn: Đang là mùa đông lạnh giá, nóng cái khỉ gì??
Trong lòng Tô Gia Nam có hơi không yên, cậu vẫn luôn cảm thấy Tô Hiển Ngôn không thể nào quan tâm tới cậu được, theo lý thuyết đáng nhẽ ra cậu bị mang về nhà lớn mới đúng, chứ không phải về nhà anh thế này.
“Tư Miên, tại sao anh tớ lại mang tớ về đây, còn cho tớ ngủ trong phòng của anh ấy nữa.”
Trình Tư Miên cắn bánh bao, “Cái này có gì đâu mà hỏi, cậu đã say thành như vậy, đưa về nhà với hình ảnh đó cậu không sợ bị người nhà mắng chết sao?”
“Có thể xem là như vậy, tớ cảm thấy anh tớ..”
“Cậu cảm thấy anh ấy sẽ không quan tâm đến cậu đúng không?” Trình Tư Miên nhướng nhướng mày, “Tô Gia Nam, cậu nghỉ anh ấy quá lớn lao rồi, anh ấy thật ra vẫn rất thích cậu.”
“A?” Tô Gia Nam sững sốt, “Thật, thật?”
“Trời đất chứng giám, anh ấy đã nói anh ấy rất thích người em trai này.”
Tô Gia Nam trợn to hai mắt, không dám tin điều mình mới vừa được nghe, nhưng trong lòng cậu đã bắt đầu vui vẻ, mọi thứ dần trở nên tươi đẹp như mùa xuân hoa nở! Anh cậu không ghét cậu…Thật sự không ghét cậu!
“Tớ mang sữa cho Tô Hiển Ngôn, các cậu cứ tiếp tục ăn đi.” Trình Tư Miên đi vào phòng bếp rót một ly sữa sau đó nhẹ nhàng bước lên lầu.
“Cốc, cốc, cốc.”
“Vào đi.”
Trình Tư Miên đẩy cửa vào, “Thưa anh, sữa bò của anh đã được mang đến.”
Tô Hiển Ngôn dời tầm mắt từ màn hình máy tính sang người cô, trong mắt chứa ý cười, “Ăn no rồi?”
“Đúng vậy, cho nên rất hiểu chuyện mang cho anh ly sữa đây.” Trình Tư Miên cười hì hì đặt sữa bò xuống, sau đó ngồi vào bên cạnh anh, “Uống nhanh đi.”
Bàn tay Tô Hiển Ngôn mới vừa chạm vào ly sữa bò đã bị Trình Tư Miên níu lại, anh hơi nghi ngờ nhìn cô, Trình Tư Miên nhìn anh, nghiêm túc nói, “Xin mời quý khách cho tiền bo.”
Tô Hiển Ngôn nhướng mày.
Trên môi Trình Tư Miên nở lên một nụ cười giảo hoạt, sau đó vào lúc Tô Hiển Ngôn chưa kịp phản ứng cô đã vô cùng nhanh chóng tiến lên hôn nhẹ vào môi anh một cái, “Ừ, được rồi.”
Tô Hiển Ngôn hơi ngập ngừng một chút, “Đây là tiền bo?”
Trình Tư Miên dương dương đắc ý gật đầu.
Tô Hiển Ngôn cười khẽ một tiếng. Một giây kế tiếp anh đột nhiên duỗi tay ra chạm vào cổ cô rồi hơi kéo về phía mình, đồng thời anh cũng nghiêng người về phía trước. Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên bóng hai ngời, anh hơi khép mắt, mút lấy môi cô, “Phục vụ không tệ, cho thêm tiền bo.”
“..Cảm, cảm ơn quý khách.”
Học kỳ tiếp theo kết thúc, rất nhanh mọi người cùng nhau đón năm mới.
Vào đêm giao thừa, khắp đường phố treo đầy đèn neon sáng rực rỡ.
Tô Hiển Ngôn về nhà lớn, Tra Dịch Quang cũng bị cha mẹ anh ta gọi về nhà. Trong ngôi biệt thự chỉ còn lại Trình Tư Miên và Trình Tần.
“Chú, có thể để sủi cảo vào nồi chưa?” Trình Tư Miên đứng bên cái nồi, do dự không biết làm sao.
“Nước đã sôi rồi, dĩ nhiên có thể bỏ vào.” Trình Tần đang làm một món khác, “Cháu nhanh lên rồi giúp chú thái hành lá.”
“Vâng.”
Hai người làm sáu món ăn, mặc dù nhìn không ra hình dáng gì nhưng lại có chút không khí ấm áp, vốn là vậy mà, bữa cơm giao thừa nên tự mình làm, sau đó cùng người nhà quây quần bên mâm cơm.
Trình Tư Miên và Trình Tần ngồi đối diện nhau dùng bữa. Trình Tư Miên đang ăn đột nhiên nói, “Chú, chú có nhớ cha mẹ của chú không?”
Trình Tần hơi khựng lại, “Hỏi cái này làm gì?”
Trình Tư Miên cười nói, “Không có gì, chẳng qua cháu thấy cả nhà chúng ta bây giờ chỉ có mỗi hai người, rất bi thảm.”
Trình Tần cúi đầu, “Cha mẹ của chú chết sớm, không phải cháu không biết đâu, chú quen rồi.”
“Thật trùng hợp.” Trình Tư Miên cúi đầu theo, “Vào đêm giao thừa cha mẹ của cháu cũng không ăn cớm với cháu, nhưng mà cháu cũng đã quen rồi.”
Trình Tần ngước mắt nhìn cô cháu gái có quan hệ huyết thống với mình, trong mắt tràn ra sự đồng tình và thương tiếc, “Đại khái là chúng ta quá xui xẻo.”
Vừa nói xong, Trình Tần thấy Trình Tư Miên lắc đầu một cái, “Cháu cảm thấy không quá xui xẻo, trước kia chúng ta không có người nhà bên cạnh chăm sóc, bây giờ thì có rồi, không phải chúng ta đang chăm sóc lẫn nhau sao.”
Trình Tần ngớ ra, há miệng nhét một miếng sủi cảo vào, hơi nóng bốc lên, dường như trong mắt cũng có ánh nước, “Con nhóc này rất biết ăn nói.”
“Tất nhiên.” Trình Tư Miên còn gắp cho Trình Tần một miếng sườn heo, “Bây giờ vô cùng tốt nha, cháu rất vui vì chú thu nhận cháu.”
Bởi vì điều này cô mới có người nhà làm bạn, cũng được gặp Tô Hiển Ngôn. Ông trời cũng khá nương tay với cô rồi.
Trình Tần bật cười, “Cho nên sau này cháu phải học thật giỏi, thường ngày cũng dọn dẹp nhà cửa nhiều vào, ồ, nhất là phòng của chú, đây mới gọi là hiếu thuận.”
Trình Tư Miên: “Quét dọn phòng của chú?”
“Sao hả? Có ý kiến gì?”
“Khụ… không có.”
Cái phòng bẩn như vậy, mọi thứ đều vứt lung tung, cô mà chịu khó quét dọn thì đúng là hiếu thuận thật.
Ăn xong thì xem như là đã ăn bữa cơm tất niên, sau đó Trình Tần làm ổ trên sofa xem chương trình đón xuân, Trình Tư Miên không muốn xem nên nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
“Chú ơi, tuyết rơi rồi!” Trình Tư Miên chợt kêu lên.
Trình Tần liếc mắt, “Tuyết rơi thôi mà, cháu vui vẻ cái gì.”
Ở phương Nam có tuyết rơi đúng là hiếm thấy, Trình Tư Miên chạy ra ban công, đưa tay đón lấy một bông tuyết. Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay cô liền hóa thành nước.
Bóng đêm dần dần bao phủ trời đất, Trình Tần cũng không còn hứng thú xem tiết mục đón xuân nữa nên cầm máy tính chuẩn bị trở về phòng.
“Trình Tư Miên, còn đứng ngoài ban công làm gì, coi chừng bị cảm đó.”
“Vâng ạ, cháu sẽ nhanh chóng quay về phòng.”
Trình Tần dặn dò đôi câu, lại lải nhải một lúc mới quay về phòng.
Tuyết càng rơi nhiều hơn, làm mặt đất trắng xóa một mảnh như một dải lụa trắng mỏng. Cảnh tuyết rơi thật đẹp, đáng tiếc chỉ có một mình cô ngắm.
Còn một chút thời gian nữa là đến năm mới, Trình Tư Miên cầm điện thoại lên gửi cho Tô Hiển Ngôn một tin nhắn ngắn: [Tuyết rơi rồi, anh có thấy không?]
Anh vẫn chưa trả lời lại, cô không biết là anh đã ngủ hay chưa, hay là đang ở cùng với người nhà nên không tiện trả lời cô. Cô mơ hồ cảm nhận được sự mất mác, lại soạn một tin nhắn nữa gửi đi, [Tô cao lương, đêm ba mươi vui vẻ.]
(Cao lương-蜀黍 (shǔshǔ), từ này phát âm gần giống như thúc thúc, ý chị Miên ở đây muốn gọi anh Tô là chú Tô).
Sau khi gửi xong tin nhắn cô liền nhét nó vào túi, Trình Tư Miên đi về phòng. Trong phòng đã được bật lò sưởi ấm áp, vô cùng khác biệt với ban công lạnh lẽo ngoài kia, nhưng Trình Tư Miên vẫn cảm thấy lạnh, phòng khách trống rỗng không có ai, quá vắng lặng.
“Reng..” Điện thoại đột nhiên vang lên.
Trình Tư Miên giật mình, vội vàng lấy ra. Khi thấy tin nhắn hiện lên màn hình là của Tô Hiển Ngôn, cô hưng phấn đến nỗi suýt nữa đã làm rơi điện thoại, cô nhanh chóng mở điện thoại ra xem tin nhắn, chỉ có vỏn vẹn bốn chữ, [Chuẩn bị mở cửa].
Trình Tư Miên ngây ngẩn, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống cửa nhà. Mở cửa ra, cô mang dép lê hình con thỏ đi ra ngoài nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả, không hề có một bóng người.
Đúng lúc này từ xa vang lên tiếng xe hơi, âm thanh đó từ từ đến gần. Ngay sau đó cô thấy anh lái xe đến, dừng xe lại và mở cửa xuống xe.
Anh mặc một cái áo khoác đen dài, dường như muốn hòa hợp với bóng đêm, nhưng khuôn mặt của anh như tranh vẽ, lại vô cùng sạch sẽ, đẩy lùi đi bóng tối. Tim Trình Tư Miên vì anh đi đến gần mà đập nhanh hơn, cô không biết tại sao lại tự nhiên đỏ mắt, bình thường nếu như vậy cô sẽ chạy về phía anh, nhưng hôm nay cô lại đúng đó chờ anh đến.
“Anh nhắn cho em bảo em chuẩn bị mở cửa chứ không có nói em ra ngoài chờ.” Tô Hiển Ngôn khẽ cau mày, đưa tay phủi bông tuyết trên đầu cô. Hơi thở ấm áp của anh bao phủ lấy cô, Trình Tư Miên nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, vòng tay ôm lấy eo của anh.
Tô Hiển Ngôn sững sốt một chút, hơi dừng tay, “Sao vậy?”
“Anh đặc biệt về sao, thật tốt, em cứ nghĩ hôm nay em chỉ có thể ngắm tuyết một mình.” Giọng Trình Tư Miên buồn buồn từ trong ngực anh truyền tới.
Âm thanh cô đơn của cô lại mang theo chút vui mừng khiến cho Tô Hiển Ngôn đau lòng, anh từ từ thả tay xuống ôm lấy đôi vai gầy gò của cô, đã qua một năm rồi, cô nhóc này lại cao lên rất nhiều, anh khẽ thở dài một hơi, vỗ lưng cô, “Không phải em đã chúc anh đêm ba mươi vui vẻ à, anh ngẫm nghĩ lại, đi về gặp em sẽ vui hơn nữa.”
Trình Tư Miên ngẩng đầu lên, bông tuyết đáp lại trên đôi mi của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lại xinh đẹp hơn vạn phần, nhìn vào mà ngây ngẩn cả người, cô cười một tiếng, “Tô Hiển Ngôn, sao anh lại tốt như vậy.”
Anh cong ngón tay lại búng trán cô một cái, “Có tốt đến đâu cũng phải quay vào nhà, ăn mặc ít như vậy không sợ lạnh sao?”
“Em không lạnh.” Trình Tư Miên, “Gặp được anh, toàn thân em liền ấm áp lên.”
Tô Hiển Ngôn mới không thèm để ý đến lời này của cô, nhanh chóng kéo cô đi vào nhà.
“Chờ đã.” Trình Tư Miên níu anh lại. Tô Hiển Ngôn không đồng ý quay đầu nhìn cô, Trình Tư Miên cong môi, “Chú ở trong phòng, em không biết chú ấy có đột nhiên đi ra hay không, nên trước khi vào nhà phải làm một chuyện trước đã.”
Con ngươi Trình Tư Miên tối lại, còn chưa kịp nói thì cô gái trước mặt đột nhiên nhón chân lên, hai cánh tay còn không an phận níu lấy cổ áo của anh kéo anh khom người xuống.
Con ngươi Tô Hiển Ngôn thoáng hiện lên một chút dịu dàng, chỉ kinh ngạc vài giây liền nhanh chóng phối hợp cúi đầu, sau đó dùng áo khác dài bọc cô vào trong ngực, hôn lấy môi cô.
“Đông đông đông..” Tivi trong phòng khách truyền tới tiếng chuông báo hiệu một năm mới lại đến, một năm cũ nữa đã đi qua.
Tô Hiển Ngôn nhẹ hôn một cái lên trán cô, nhìn nụ cười lúm đồng tiền tươi như hoa của cô dưới trời tối, nhẹ giọng nói, Trình Tư Miên, năm mới vui vẻ.”