- Tiểu Vân, sao ngươi lại cạo trọc rồi?
Tiểu Phương xách một thùng nước đến nhà Tiểu Vân, vừa mở cửa liền la lên như vậy.
Cha mẹ cô sáng sớm đã vào thôn gánh nước, sau khi đổ đầy vại nước thì luôn chia một thùng nhỏ để cô mang sang nhà Tiểu Vân; cô nhấc thùng nước đến chỗ để vại nước nơi bếp, nhanh nhẹn mở nắp vại ra, nín thở dùng sức nhấc thùng nước lên, đổ vào trong vại luôn thấy đáy của nhà Tiểu Vân. Hoàn thành xong công việc, cô mới thở ra nói:
- Mấy ngày nay không thấy ngươi vào thôn chơi, hóa ra là vậy.
Tiểu Phương hoàn toàn thông cảm.
Tiểu Vân bĩu môi, lấy cái mũ vải nhỏ treo trên bệ cửa sổ đội lên đầu trọc, không kêu một tiếng, tiếp tục cúi đầu cầm nhánh cây vẽ lung tung gì đó trên đất.
- Ở trong nhà mà đội mũ gì chứ, hôm nay lại không lạnh lắm. Đừng đội nữa, ta sẽ không cười ngươi trọc đầu đâu.
Nhìn đầu trọc của Tiểu Vân, đương nhiên sẽ nghĩ đến nguyên nhân bị trọc, thế là Tiểu Phương vô thức cảm thấy da đầu mình ngứa, không kiềm chế được gãi lung tung.
- Ngươi gãi đầu xong nhớ rửa tay đấy.
Tiểu Vân nhìn hai móng vuốt của Tiểu Phương gãi trên đầu không ngừng, sắp gãi hai bím tóc thành ổ gà, cô vẫn không ngăn cản, chỉ dặn phải rửa tay. Mẹ nói bất cứ lúc nào cũng phải rửa tay, giữ hai tay sạch sẽ mới không bị bệnh.
- Tại sao phải rửa tay? Ta đâu có xuống ruộng đào đất, đâu có bẩn. Ta đem nước sang cho ngươi là để nhà ngươi dùng chứ không phải để ta rửa tay. Các ngươi dùng nước lung tung như vậy, vại nước mới luôn hết đấy.
Tiểu Phương nhìn cái tay vừa gãi đầu xong, cảm thấy rất sạch sẽ.
- Ngươi không rửa tay sẽ bị bệnh.
Tiểu Vân hất cằm về phía ngón tay Tiểu Phương:
- Kẽ móng tay ngươi cũng đen.
- Kẽ móng tay ai mà không đen...
Nhìn ngón tay Tiểu Vân, Tiểu Phương lúc này mới phát hiện kẽ móng tay cô bé không hề đen, trong lòng rất kinh ngạc.
- Chỉ là kẽ móng tay bị đen thôi, chút xíu bẩn đấy sao lại bệnh?
Cô cảm thấy mắt hơi ngứa, bèn đưa tay định dụi.
- Đừng dụi! Ngươi làm vậy sẽ bệnh đấy. Tay ngươi vừa bắt rận xong, bây giờ dụi mắt, trứng rận sẽ chạy vào trong mắt ngươi, sau đó nó lớn lên sẽ cắn mắt ngươi, làm ngươi mù.
Tiểu Vân nghiêm túc nói.
- Ngươi nói bậy!
Tiểu Phương ngoài miệng nói không tin nhưng không dám thật sự dụi mắt mà len lén bỏ tay xuống, chà chà vào y phục, giống như muốn đem trứng rận có thể tồn tại trong kẽ tay chà hết vào y phục vậy.
- Ta không có nói bậy. Người mù họ Lưu ở phía Bắc thôn, khắp người đều là rận, một năm không tắm được hai lần, nếu không phải bị rận ăn hư mắt thì sao lại mù?
Tiểu Phương bị chứng cứ mạnh mẽ này dọa sợ, ấp úng nói:
- Vậy, vậy là thật à? Nhưng, nhưng thôn Tiểu Quy chúng ta ai lại không có rận? Cả mùa đông lạnh lẽo, không chết đã là may mắn lắm rồi, ai còn đi tắm rửa? Mấy tháng không tắm cũng rất bình thường mà, nhưng đâu thấy người khác bị mù.
- Tin hay không tùy ngươi.
- Không phải không tin, chỉ là...ta không muốn cạo trọc...chỉ có con trai mới cạo trọc. Ngươi nhìn ngươi đi, dù mặt mũi giống mẹ ngươi nhưng đôi mày rậm này nghe nói giống hệt cha ngươi, đầu cạo trọc lóc y như con trai, ai nhìn ra được ngươi là con gái chứ? Ngươi không phải vì không muốn bị mấy thằng thối tha kia cười là đồ giả trai nên mới trốn trong nhà đó ư?
Tiểu Vân lại bĩu môi, buồn bực nói:
- Ta bận lắm, không phải sợ bị người khác cười đầu trọc mới không dám ra ngoài.
Không muốn nói đến chuyện khiến mình không vui này, Tiểu Vân quay lại chủ đề ban đầu:
- Dù sao mẹ ta nói, không muốn bệnh thì rửa tay cho sạch. Ngươi móc kẽ móng tay cho sạch đi rồi múc gáo nước rửa tay.
- Vậy sao được, vại nước nhà ngươi sắp thấy đáy rồi mà còn lãng phí như vậy.
Tiểu Phương tuy có chút dao động nhưng vẫn cảm thấy nên khuyên nhủ Tiểu Vân tiết kiệm. Nhà cô không thiếu nước nhưng cũng không dám dùng nước tùy tiện như vậy, dù sao nguồn nước cách nhà cô quá xa, lại là đường núi dốc, gánh nước chính là một công việc khổ sai.
- Dù sao bây giờ trong ruộng không có việc gì làm, gánh nhiều hơn chút nước thì sao chứ. Ngươi nếu không muốn bệnh thì rửa tay cho sạch là được.
Tuy nhà Tiểu Vân nghèo hơn nhà Tiểu Phương, nhưng cô hào phóng hơn nhiều.
Tiểu Vân mặc dù không cảm thấy người nghèo rớt mồng tơi như họ cần gì phải so đo chuyện vặt vãnh như sạch sẽ hay không sạch sẽ, nhưng nếu thật sự vì không sạch sẽ mà bị bệnh thì rất nghiêm trọng. Cả thôn Tiểu Quy dù là nhà thôn trưởng giàu nhất cũng không giàu đến mức cho phép bị bệnh.
Nhà ai mà không có bệnh vặt này nọ, tùy tiện nấu chén canh gừng uống, ngủ một giấc là xong chuyện; nếu bệnh nặng thì đành chờ chết. Cả huyện Vĩnh Định căn bản không có một lang trung ra hồn, thỉnh thoảng lúc giao mùa xuân hạ, thời tiết không quá lạnh sẽ có lang trung du hành đi ngang qua nhưng cũng không hữu dụng, chưa nói tới việc các lang trung du hành kê đơn chưa chắc hiệu nghiệm, chỉ nói người ta bệnh chẳng lẽ có thể để dành? Đợi thời tiết thay đổi và đúng lúc lang trung du hành đi ngang mới dám bệnh?
- Dù không sợ phí nước thì cứ rửa tay như vậy cũng thật phiền phức.
Tiểu Phương lẩm bẩm, nhìn màu đen bẩn trong kẽ móng tay được móc ra hết mới đến bên vại nước múc một gáo nước nhỏ cẩn thận rửa, không để giọt nước nào bị lãng phí.
- Các lão gia phu nhân có tiền dù bình thường không bị bệnh cũng có một trăm thang thuốc tốt bên cạnh chờ. Còn chúng ta có gì? Ngay cả một cái giường với chăn bông dày có thể chống đỡ qua mùa đông cũng không có. Ngươi chỉ cần nghĩ người như chúng ta nếu bị bệnh, chỉ có thể chờ chết thì sẽ không cảm thấy phiền phức nữa.
Tiểu Vân ra vẻ người lớn nói đạo lý.
Để không bị bệnh, Tiểu Vân rất nghe lời mẹ, bất cứ lúc nào cũng giữ đôi tay sạch sẽ. Đặc biệt là khi ăn, bất kể tay có bẩn hay không đều phải rửa tay_____đây cũng là nguyên nhân hai mẹ con cô mỗi ngày phải đi gánh rất nhiều nước; dù người khác không biết nhưng lượng nước mà hai mẹ con cô dùng ngang ngửa với một nhà năm người của Tiểu Phương.
Tiểu Phương đem bàn tay đã rửa sạch lau khô trên người, ngồi xổm cạnh Tiểu Vân, hai tay chống mặt mơ mộng nói:
- Tiểu Vân, ngươi nói xem, những đại lão gia đại phu nhân có tiền kia, ngoại trừ cả đống thuốc tốt bất cứ lúc nào cũng có thể chữa bệnh ra, có phải họ có nhà thật to, có giường chăn thật ấm, hơn nữa nhà cũng không bị dột, trên y phục cũng không có miếng vá nào? Còn nữa, trên bàn cơm nhà họ, có phải thịt cá luôn đầy bàn, nhiều đến mức ăn không hết?
- Điều đó là đương nhiên.
Tiểu Vân luôn mang dáng vẻ rất có kiến thức.
- Thật tốt...
Tiểu Phương kéo kéo Tiểu Vân:
- Tiểu Vân, ngươi nghĩ xem, y phục cũ của họ, thịt cá mà họ ăn không hết có phải sẽ thưởng cho hạ nhân không?
- Nếu là người cực kỳ có tiền, đại khái sẽ làm vậy. Người ta có tiền dĩ nhiên là ngày ngày mặc y phục mới, trên bàn ăn luôn luôn dọn ra cá thịt mới, một bữa ăn không hết, nếu không đem đổ thì chính là thưởng cho hạ nhân ăn. Nếu họ giống chúng ta Tết mua thịt về muối để ăn cho đến Nguyên Tiêu thì không phải quá mất thân phận sao? Người ta là người có tiền đấy.
Tiểu Phương gật đầu như giã tỏi, liên tục nuốt mấy ngụm nước mới có thể nói chuyện.
- Phải phải! Ngươi nhớ không, mùa xuân năm nay nhi tử của thôn trưởng thôn Đại Phong cưới vợ, không phải đã tiêu rất nhiều tiền chạy đến huyện thành mời “gánh hát Hỉ Khánh” tới hát tuồng sao? Các lão gia phu nhân trong tuồng chính là sống như vậy! Tuồng cũng diễn như vậy thì nhất định không phải gạt người!
Sau khi kích động nói xong, Tiểu Phương sâu kín thở dài:
- Người có tiền thật tốt...
- Ta sẽ trở thành người có tiền.
Tiểu Vân từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, không bị tâm tình kích động của Tiểu Phương làm lây nhiễm.
Tiểu Phương dĩ nhiên không tin. Thằng nào trong thôn chưa từng tuyên bố muốn làm người có tiền? Nhưng kỳ thực mọi người đều biết, có thể bình an trưởng thành không chết đói đã là may mắn lắm rồi. Có điều, dù không tin, Tiểu Phương vẫn rất tôn trọng tự do mơ ước của người ta. Giống như cô vậy, suốt ngày mơ ước có thể ăn một bữa cơm no thơm phức, có thịt có cá; dù điều đó hầu như không thể thực hiện được nhưng mơ ước đâu có tốn tiền, không phải sao?
- Tiểu Vân, ta...muốn được ăn no. Ta muốn đến nhà người có tiền làm việc, ăn thịt cá mà các lão gia phu nhân mỗi bữa ăn không hết thưởng cho hạ nhân. Ta nghĩ, nhất định ăn rất ngon rất ngon...
Tiểu Phương nhỏ giọng ở bên tai Tiểu Vân nói ra giấc mơ của mình.
- Ngươi muốn làm người hầu cho người ta? Ngươi biết làm gì?
- Ta biết làm nhiều lắm! Ta biết nhóm lửa nấu cơm, biết làm ruộng, biết gánh nước, còn biết vá y phục_____
- Những chuyện này, ai mà không biết làm?
- Các đại lão gia mua người hầu không phải là muốn chúng ta làm những việc nặng nhọc này sao?
- Chuyện ai cũng biết làm, mắc mớ gì người ta phải chọn ngươi?
Tiểu Vân thấy Tiểu Phương mờ mịt ngây ngốc, đành giải thích rõ hơn:
- Trừ những thứ cơ bản, ngươi còn phải biết những thứ đặc biệt nữa. Ai mà không muốn được vào nhà giàu ăn thịt cá? Ngươi tưởng chỉ một mình ngươi muốn chắc? Mùa đông mỗi năm bốn thôn chúng ta có bao nhiêu đứa trẻ được dẫn đến huyện thành cho Chu mẹ mìn chọn lựa, người thôn Tiểu Quy chúng ta bị trả lại nhiều lắm, ngươi không phải không biết.
Tiểu Phương nhớ lại, phát hiện Tiểu Vân nói quả không sai. Chu mẹ mìn chỉ thiếu mỗi chưa nói thẳng là không bao giờ nhận trẻ con thôn Tiểu Quy nữa thôi_____không có can đảm nói thẳng, sợ thôn trưởng dẫn các thôn dân hung hãn đến cửa đòi công đạo, bà có dũng mãnh đến đâu cũng chống không lại cả đám điêu dân không cần mạng.
- Tiểu Vân, Chu mẹ mìn tại sao không muốn những đứa trẻ thôn chúng ta? Chúng ta rõ ràng rất biết chịu khổ, đâu thua gì ba thôn kia.
Tiểu Vân nhún nhún vai.
- Có thể là nhìn mặt khiến người khác cảm thấy quá giỏi ăn, tiền bán thân chỉ có mấy trăm đồng nhưng lại mang về một người ăn khỏe, một bữa ăn hết mấy chục đồng nhà người ta, người ta tính tới tính lui cảm thấy rất lỗ nên không cần.
- Trẻ con bán thân làm nô tài ai mà không nghèo? Đói đến điên rồi, thấy đồ ăn, ai lại không liều mạng ăn chứ! Tại sao thôn Tiểu Quy chúng ta lại bị kỳ thị?
Tiểu Phương cảm thấy lòng tự trọng của một người thôn Tiểu Quy bị tổn thương, môi trề ra, mắt nheo lại, khí thế hung ác quen thuộc của thôn Tiểu Quy mơ hồ tỏa ra ngoài.
Tiểu Vân khoát khoát tay, nói:
- Ngươi hung dữ cho ai nhìn? Ngươi nghĩ đi, Vương Hương Hoa của thôn chúng ta, nếu lúc xem mắt không giả vờ ngoan ngoãn hiền lành thì cô ta có thể thuận lợi gả đến thôn Đại Phong ư?
- Chúng ta đang nói Chu mẹ mìn, ngươi quẹo sang Vương Hương Hoa làm gì?
Tiểu Phương nghĩ tới nữ nhân hung hãn nổi tiếng khắp thôn Tiểu Quy kia bây giờ đã thành thê tử hung hãn đáng sợ nhất thôn Đại Phong. Cũng không biết cô nên lo lắng vì tương lai khó gả của mình hay nên tự hào vì người của thôn Tiểu Quy đi khắp thiên hạ chỉ có ức hiếp người khác chứ không để cho người khác ức hiếp.
- Tiểu Phương, nếu Vương Hương Hoa lúc xem mặt để cho người Triệu gia thôn Đại Phong thấy mặt hung hãn của cô ta thì Triệu gia sẽ không để cô ta qua cửa. Cũng giống vậy, Chu mẹ mìn chọn người vào nhà giàu làm người hầu, đương nhiên sẽ hi vọng chọn được loại người làm nhiều ăn ít, nhát gan nghe lời, không có chủ kiến. Người thôn Tiểu Quy chúng ta tuy làm không ít hơn người khác nhưng sao có thể ăn ít? Sao có thể nhát gan không có chủ kiến?
Trên thực tế, chỉ cần có cái ăn trước mắt, người thôn Tiểu Quy chắc chắn sẽ nhào tới tranh đoạt, nhất định phải dùng năng lực lớn nhất kiếm được nhiều thức ăn nhất, sau đó nhét toàn bộ vào trong bụng, không từ thủ đoạn.
Nghe Tiểu Vân nói thế, Tiểu Phương rất nhanh đã hiểu, bàn tay vỗ mạnh lên đùi, bừng tỉnh.
- Hóa ra là vậy! Bọn họ biết giả vờ nên được Chu mẹ mìn chọn vào nhà giàu hưởng phúc! Còn chúng ta không biết giả vờ nên vừa vào sân Chu mẹ mìn liền bị đuổi về nhà.
Tiểu Vân kéo kéo khóe miệng, vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thì thấy Tiểu Phương hiểu như vậy cũng không sai, nên thôi.
- Tiểu Vân, có ngươi nhắc nhở, mùa xuân sang năm ta đến nhà Chu mẹ mìn, cũng biết nên làm thế nào. Tiểu Vân, nếu ta được chọn, sống những ngày thật tốt, ta sẽ không quên ngươi!
Tiểu Phương cảm thấy giấc mơ của cô đã không còn là xa không với tới nữa.
- Vậy ta cám ơn ngươi.
Tiểu Vân cong môi cười.
- Ngươi đừng không tin! Chỉ cần ta được vào nhà người có tiền làm việc, ta nhất định sẽ ra mặt. Đến lúc đó ta sẽ ở trước mặt chủ nhà cất nhắc ngươi, để ngươi cũng được vào ăn thịt cá, mỗi ngày đều ăn thật no nê_____ui da!
Tiểu Phương nói rất kích động, không cẩn thận va phải thùng nước cô mang đến, đau ôm ngón chân phải nhảy lò cò khắp phòng, cuối cùng vì nghe tiếng la gọi của mẹ cô từ cổng nhà xa xa mới vội xách thùng nước lên, tạm biệt Tiểu Vân, chạy về nhà.
Tiểu Vân nhìn Tiểu Phương chân thấp chân cao chạy về nhà, rất nhanh đã không thấy bóng dáng, lúc này cô mới cúi đầu, nhánh cây vẫn nắm trong tay phải, dù tán gẫu với Tiểu Phương thật lâu nhưng động tác trên tay chưa từng dừng lại.
Trên nền nhà đất, từng nét từng nét tạo nên những con chữ nắn nót_____
“Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối tình không. Lai hồng đối khứ yến, túc điểu đối minh trùng.
Tam xích kiếm, lục quân cung, lĩnh Bắc đối Giang Đông. Nhân gian Thanh Thử Điện, thiên thượng Quảng Hàn Cung.
Lưỡng ngạn hiểu yên dương liễu lục, nhất viên xuân vũ hạnh hoa hồng.”
(trích “Thanh luật khải mông” của Xa Vạn Dục triều Thanh, đây là quyển sách vỡ lòng luyện cách ứng đối, nắm giữ luật về âm vần; nghĩa:
“Mây đối với mưa, tuyết đối với gió, trăng sáng đối với trời quang. Chim nhạn đến đối với chim yến đi, chim về tổ ngủ đối với côn trùng kêu to.
Kiếm ba thước, cung sáu quân, núi Bắc đối với Giang Đông. Thanh Thử Điện ở nhân gian, Quảng Hàn Cung ở trên trời.
Dương liễu xanh hai bờ sông sương sớm, hoa hạnh đỏ khắp cả vườn mưa xuân.”)
Không có Tiểu Phương quấy rầy, cô cuối cùng cũng viết xong bài tập mẹ giao ngày hôm nay_____
“Nữ tử mi tiêm, ngạch hạ hiện nhất loan tân nguyệt; nam nhi khí tráng, hung trung thổ vạn trượng trường hồng.” (Trích “Thanh luật khải mông”, nghĩa: nữ giới chân mày nhỏ như vầng trăng lưỡi liềm dưới trán; nam giới hơi thở mạnh như nhả ra vạn trượng cầu vồng.)
Gác nhành cây qua một bên, Tiểu Vân nhìn chằm chằm hai câu viết cuối cùng kia, không nhịn được đưa tay sờ chân mày đen đậm của mình. Chân mày nhỏ và trăng lưỡi liềm có liên quan gì? Nam nhi nhả ra vạn trượng cầu vồng lại là cái gì? Chẳng lẽ người nam nhi kia ăn vụng cầu vồng trên trời, bị ông trời đòi lại, cho nên đành phải nhả ra, có phải không?
“Nếu là mình, đồ ăn vào bụng chắc chắn sẽ không nhả lại.” Gật đầu. “Dù ông trời có đòi, cũng không nhả.” Cô khinh bỉ nhìn câu cuối cùng kia, cảm thấy mình còn mạnh hơn cả nam nhi.
Cuối thu đầu đông, trời sắp hoàng hôn, tiếng gió rít gào, cái lạnh đánh úp người.
Đám trẻ thôn Tiểu Quy đứng thành đường thẳng, cùng với đám trẻ thôn Đại Thụ cách nhau một con suối nhỏ, một cái cầu, giằng co.
Thủ lĩnh bọn trẻ thôn Tiểu Quy hiện nay là Vương Đại Thành mười tuổi, trong bọn trẻ cu cậu lớn tuổi nhất, dáng người to khỏe nhất, thân phận cao nhất (thôn trưởng là đường thúc tổ của cu cậu), hễ bọn trẻ có bất kỳ chuyện giao thiệp gì với các thôn lân cận (kỳ thực là đánh nhau), người đứng đầu chắc chắn là Vương Đại Thành.
- Vương Đại Thành, các ngươi hôm nay không được phép qua đây!
Thủ lĩnh bọn trẻ thôn Đại Thụ chắn ở bên kia cầu lớn giọng nói.
- Các ngươi nói không được phép là không được phép à? Người thôn Tiểu Quy chúng ta không dễ bắt nạt đâu!
- Ai thích bắt nạt người khác như các ngươi chứ! Người thôn Đại Thụ chúng ta biết nói đạo lý nhất! Nên biết rằng, thôn Đại Thụ chúng ta là thôn duy nhất trong bốn thôn có tú tài đấy! Mọi người tuy kiếm ăn trên cùng một mảnh đất, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta có thư hương, chúng ta có thân phận, chúng ta gọi là, gọi là...
Đang dương dương đắc ý muốn khoe khoang nhưng lại không nghĩ ra được nên nói từ đó thế nào, thủ lĩnh bọn trẻ thôn Đại Thụ vô cùng bất hạnh ấp a ấp úng, khí thế toàn thân tức thì mất sạch.
May mà bên cạnh mỗi thủ lĩnh ngang ngược luôn có một tay sai lanh lợi, đằng sau cu cậu là một thằng bé gầy như que trúc khom người tiến lên trước, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta gọi là canh độc thế gia. (canh: làm ruộng, độc: đọc sách)
- Đúng! Chúng ta gọi là canh độc thế gia! Chỉ duy nhất thôn Đại Thụ chúng ta mới có! Phạm vi trăm dặm quanh đây, chỉ thôn Đại Thụ chúng ta có tú tài, chúng ta là người có thân phận!
- Thế gia cái rắm! Tú tài có gì hay? Thôn Tiểu Quy chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có tú tài! Không chỉ tú tài mà còn có, còn có_____dù sao chính là tài gì đó lợi hại hơn, lợi hại hơn cả tú tài!
Hai thủ lĩnh bọn trẻ luôn dùng nắm đấm tung hoành đều là kẻ vô học dốt nát, ngực không vết mực, Vương Đại Thành có lòng muốn ba hoa thôn mình cũng có người đọc sách lợi hại, nhưng khổ nỗi nhất thời không nhớ được người đọc sách lợi hại hơn tú tài gọi là gì, suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ đành nói như vậy.
- Ha ha ha! Vương Đại Thành, ngươi ngu quá, trên tú tài không phải là tài gì đó! Người ta gọi là trạng nguyên!
Thủ lĩnh bọn trẻ thôn Đại Thụ chợt cảm thấy mình giỏi hơn Vương Đại Thành nhiều, ít nhất nó còn biết cái từ trạng nguyên, trong khi Vương Đại Thành cái gì cũng không biết.
- Biết trạng nguyên có gì giỏi không? Đi thi rất lợi hại! Dù sao thôn Tiểu Quy chúng ta nhất định là thôn đầu tiên trong bốn thôn thi được trạng nguyên!
Nhìn kẻ ngu ngốc chống nạnh ngửa đầu cười ha ha ở đầu cầu kia, Vương Đại Thành vừa khoác lác vừa ngầm ra hiệu cho đồng bọn bên cạnh.
Mặc dù gây nhau rất quan trọng, nhưng không phải trọng điểm hôm nay của chúng. Gây thì lúc nào cũng có thể gây nhưng nhiệm vụ quan trọng chiều nay thì một chút cũng không được trì hoãn.
- Ha ha ha! Vương Đại Thành, thôn Tiểu Quy các ngươi mấy trăm người nhưng học văn biết chữ lại không có mấy, còn muốn đậu trạng nguyên! Trước tiên đậu tú tài đã rồi hẵng nói, ha ha ha! Muốn thi được tú tài, thôn Tiểu Quy các ngươi đợi một trăm năm nữa nhé, ha ha ha_____A! Các ngươi làm gì? Mau ngăn lại! Mau ngăn lại! Đừng để bọn chúng qua cầu! Mau đuổi bọn chúng về!
Thủ lĩnh bọn trẻ thôn Đại Thụ vốn đang kêu gọi đám trẻ trong thôn cười lớn hưởng ứng, khi phát hiện tình huống không ổn thì người của thôn Tiểu Quy đã xông qua cầu, hai đứa trẻ to khỏe ngăn ở đầu cầu đang cười bị đụng ngã lăn ra đất, phòng ngự thôn Đại Thụ nhanh chóng thất thủ.
Trận thế đã bày xong bị người của thôn Tiểu Quy phá vỡ, chỉ có thể tốn công ngăn cản lung tung, dù sao thì chặn được người nào hay người nấy, nhất định không cho phép mấy đứa hung hãn thôn Tiểu Quy lao tới phía Bắc thôn.
- Mau ngăn lại! Ngăn người lại! Mau lên!
- Thôn Tiểu Quy, chúng ta lên!
Vương Đại Thành hô lớn, dẫn đầu chạy như điên, mục tiêu rất rõ ràng_____bãi tha ma phía Bắc thôn Đại Thụ.
- Thổ Đản, các ngươi chạy chậm kéo người lại, kéo người lại!
- Tuân lệnh!
Đứa trẻ tên Thổ Đản cất giọng the thé nhận lệnh rồi nhào tới ôm lấy chân của một gã to con, cứ thế ôm cứng ngắc không buông, khiến hắn ta ngã xuống đất; mấy đứa nhỏ con khác cũng bắt chước làm theo, kéo ngã bảy tám đứa trẻ thôn Đại Thụ khiến sức chiến đấu của thôn Đại Thụ bỗng chốc vơi đi một nửa, những kẻ còn thừa lại đều không đáng lo, rất dễ dàng hạ gục.