Khi thiếu chút nữa Dịch Đề đem đối phương bỏ vào trong bát mới phát hiện có chỗ nào không đúng, vội vàng buông chiếc đũa ra. Cô cẩn thận quan sát một lát, sau đó thò ngón tay cẩn thận chọc chọc Cecil: ddlqd
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng lo lắng, chỉ là vừa nãy một lúc tiếp nhận quá nhiều tin tức.”
“...” Thì ra tiểu tử này thật không phải cắm để nghịch. Nhưng mà sau sự kiện bánh quy lúc trước, bây giờ trong cảm nhận của Dịch Đề, Cecil giống máy nhận thẻ tín dụng, cho nên cô không yên tâm hỏi: “Thật sự không có vấn đề gì sao?”
(Đoạn này Hàn đọc cv k hiểu lắm đại khái chị thấy anh lúc trước anh ăn bánh quy rồi thải ra nguyên cái giống máy rút tiền nhả thẻ ATM. Chắc vậy =P)
“Không có việc gì đâu, người ta mới... tiếp nhận tin tức hỗn loạn... chưa ăn... dược tăng linh lực... phải sửa sang lại bên trong...”
Dịch Đề: “...” Này Này, tên này thật sự không có vấn đề gì sao? Như vậy sẽ không bị tâm thần phân liệt chứ.
Mọi vệc vẫn tốt, khi cô ăn mì xong, rửa chén xong trở lại phòng khách thì cuối cùng Cecil cũng trở lại bình thường, kể cả là ngoại hình lẫn phương thức nói chuyện. Sau đó hắn thành thực thừa nhận sai lầm, bản thân hắn đã xem nhẹ năng lực sáng tạo những “Tin tức vô bổ” của người Địa Cầu, lần sau khi làm việc như này, hắn nhất định sẽ càng thêm cẩn thận.
Đối với sự việc này Dịch Đề chỉ muốn nói —— còn có lần sau? Với lại, Địa Cầu bị bôi đen đủ rồi !
Sau một phen mệt mỏi, thời gian cũng là gần buổi sáng.
Hôm nay Dịch Đề vẫn không có tính mở cửa hàng, mà đem lực chú ý bỏ vào một chiếc chìa khóa.
Sau khi cô tiếp nhận di tặng của lão nhân, liền nhận được ngôi nhà và chìa khóa này. Nhưng lần trước khi đến đây cô liền chú ý nơi này một lượt, bất luận là nơi nào đều không sử dụng được. Nhưng mà, nó chắc hẳn không phải là chiếc chìa khóa bỏ đi, bởi vì mặt trên sờ lên bóng loáng, giống như thường xuyên được sử dụng.
“Đây là chìa khóa căn phòng kia sao?”
Dịch Đề kinh ngạc nhìn về phía Cecil: “Căn phòng kia?” Chỗ nào?
“Ngày hôm qua khi tôi góp nhặt kiểm tra tin tức phòng ở, chỉ có duy nhất gian phòng này đóng chặt. Bây giờ cô định mở nó ra sao?”
“Nó ở nơi nào?”
“Phía dưới phòng ngủ của cô.”
“...”
Tầng hầm ngầm?
Dịch Đề ý thức được, trong gian phòng nhìn bình thường này, có lẽ cũng giống như cô, cất giấu một bí mật khó lường. Bởi vì trong nhà hộ gia đình bình thường, tuyệt đối không cần dùng tầng hầm ngầm đi?
Trong lòng cô hiện lên loại xúc động muốn thăm dò đến cùng.
Dưới sự trợ giúp của Cecil, cô rất nhanh tìm được một miếng gạch lỏng trên sàn, dễ dàng nhấc nó lên. Nhưng vào lúc này, đột nhiên cô lại nghĩ, nếu phòng này ở dưới đất, vậy liền coi như là nơi bí mật đi. Cái gọi là nơi bí mật, từ trước đến giờ đều có tính riêng tư. Tuy rằng đã thừa kế thừa kế căn phòng, nhưng nơi này có khả năng là tầng hầm ngầm chứa bí mật của bà lão, cô thật sự có tư cách đi xuống dưới sao?
“Là khóa mật mã tám ký tự.”
Dịch Đề vừa cúi đầu nhìn, phát hiện ở trước mắt quả nhiên xuất hiện một cái khóa mật mã, xem phím ấn, chắc hẳn mã giải khóa gồm chữ cái và số. Trong lòng cô đột nhiên hiện lên một suy đoán, nếu như... Nếu quả thật là như vậy, thì đã nói lên cô được cho phép tiến vào. Nếu không phải, cô liền buông tha cho ý niệm xem xét bên trong.
Nghĩ như vậy cô hít một hơi thật sâu, nhập vào “yiti” (DịchTư), đây chính là họ của cô và lão nhân cùng với ngày lần đầu tiên cũng là duy nhất hai người gặp nhau.
“Răng rắc” sau một tiếng vang nhỏ, khóa mật mã mở ra.
Cùng lúc đó, một cái lỗ khóa nho nhỏ xuất hiện trước mắt cô.
Dịch Đề bình tĩnh, đây chính là tài sản quý giá nhất bà lão lưu lại cho cô. Chỉ là, bên dưới nơi này rốt cuộc có cái gì đây? Cô đem chìa khóa cắm vào trong lỗ khóa, nhẹ nhàng vặn, một cái tay nắm đột nhiên từ phía dưới khóa mật mã hiện ra. Dịch Đề nắm lấy nó hơi hơi kéo lên trên, sàn nhà vốn bình thường không tiếng động mở ra, lộ ra một chiếc cầu thang dẫn xuống dưới.
Giống với trong phim điện ảnh thường xem trên TV, lúc đường hầm nháy mắt mở ra, đèn phía dưới cũng đồng thời sáng lên, nhìn tất cả đều sáng rõ.
Dịch Đề suy nghĩ một chút, đem chìa khóa trong tay giao cho Thạch Lam Cầu bên cạnh: “Cecil, anh có thể giữ giúp tôi chứ?”
“Có thể.” Đến từ ngoài hành tinh bạn học Slime Monster không chút do dự đáp ứng.
“Nếu tôi ở bên dưới đó không cẩn thận chạm vào thứ gì, khiến nơi này đóng lại, đến lúc đó còn phiền toái anh một lần nữa đem đường hầm mở ra.”
Cecil dùng xúc tu bao lấy chìa khóa, nghiêm túc trả lời: “Được.”
Tuy rằng đối phương nhìn qua vẫn là mềm nhũn trơn trượt như vậy, nhưng Dịch Đề cảm thấy nó thoạt nhìn rất đáng tin cậy, vì thế an tâm đi xuống.
Nói lại, cô không cho rằng phía dưới có cái gì nguy hiểm.
Sau khi đi xuống cầu thang, lại đi lại vài bước, xuất hiện ở trước mắt Dịch Đề là một cái cửa lớn màu nâu, có chút khác biệt so với những cửa bình thường khác. Mặt trên không giống cửa thường gặp có tay cầm và lỗ khóa, ngược lại ngay tại trung tâm trạm khắc một Thạch Cầu màu trắng.
“Cái này...”
Cô từng thấy qua cái này.
Một khi chạm tới được mấu chốt của sự vật, những ký ức liên quan cũng nhanh chóng sống lại.
Dịch Đề nhớ rất rõ ràng, hôm đó, sau khi cô đưa bà lão trở về, đối phương liền mời mình ở cửa hàng bán hoa nhìn xem. Bởi vì bên ngoài trời còn mưa lớn, cho nên cô liền ở lại một lát. Lúc ấy, cô tại một chỗ trưng bày hoa tươi trên bàn lúc vô ý phát hiện ra Thạch cầu, tò mò, liền vươn tay cầm lên. Nhưng không nghĩ tới, nó thế nhưng sáng lên hào quang màu xanh cực kỳ chói mắt, làm cô sợ tới mức nhẹ buông tay, Thạch Cầu nháy mắt liền rớt xuống.
Cũng may, nó không có đập xuống đất, mà rớt vào trong túi sách tay của cô.
Nhưng cho dù như vậy, cũng khiến cô hoảng sợ. Cô một bên âm thầm chửi mình “Tay ti tiện gây tai họa.”, một bên âm thầm sờ sờ đem nó đặt về chỗ cũ. Lại không nghĩ rằng, vừa quay đầu lại phát hiện bà lão đang nhìn mình chăm chú, cái chén cầm trong tay khẽ nghiêng, nước chảy đầy đất.
Lúc đó cô chỉ lo xin lỗi, thế cho nên ngược lại không để mắt đến một chi tiết.
Bây giờ nghĩ lại, bà lão lúc ấy chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô thật sự có chút không bình thường, tựa như kinh ngạc... vui sướng... kích động ... Nhiều cảm xúc xen lẫn cùng một chỗ, thế nên cho dù bị nước làm ướt giày cũng hoàn toàn không có chú ý đến.
Sau đó, bà lão tựa như vẫn muốn nói cái gì, cô lại cảm thấy lúng túng, xấu hổ vội vội vàng vàng cáo từ . Bất quá, trước khi đi, đối phương ý vị sau xa nói với cô một câu ——
(Ý vị thâm trường: ý nghĩa sâu xa)
“Có rãnh rỗi, có muốn tới thử xem trồng hoa hay không? Ta cảm thấy cháu rất có thiên phú.”
Lúc ấy cô còn bị dọa nhảy dựng, bởi vì chuyện am hiểu gieo trồng thực vật coi chưa bao giờ nói qua với bất kỳ ai, đối phương làm sao mà biết được?
Bây giờ nghĩ lại...
Bà Lão nói, có lẽ chuyện cô nghĩ cũng không liên quan.
Một khi đã như vậy, phương pháp mở ra cánh cửa này liền rất bình thường.
Chỉ cần...
Đem tay đặt lên phía trên liền được.
Dịch Đề cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay của mình, cô đột nhiên có loại dự cảm, một khi thật sự làm như vậy, cuộc sống của chính cô có lẽ sẽ sinh ra bước ngoặt, vốn từ một đường thẳng bình thường chạy như điên đến không biết phương hướng.
Thật sự muốn như vậy làm sao?
Do dự một lúc, cô đột nhiên cảm thấy sau lưng bị cái gì chọc vào . Quay đầu thì Dịch Đề nhìn thấy một chính là một cái xúc tu đâm lưng của mình, mặt trên đeo một trang giấy viết mấy chữ —— (Có khỏe không?). Cô cười.
Chính xác, từ một khắc bắt đầu gặp Cecil kia, cuộc sống của cô cũng đã thay đổi.
Tuy rằng vẫn sống trong thế giới “hằng ngày”, lúc đó cũng nghĩ tới sẽ không thể thuận hòa được với Cecil, nhưng cuối cùng vẫn biến thành như bây giờ. Chính xác mà nói là do cô quá mềm lòng, nhưng về phương diện khác, tuy rằng cô vẫn bình thường như thế...Không, vì nguyên nhân cô vẫn bình thường, cho nên ở sâu trong nội tâm có lẽ vẫn luôn tồn tại khát vọng “Không phải hằng ngày” cũng không chừng, hi vọng bản thân và người khác có nửa điểm bất đồng như vậy.
Đơn giản mà nói, thật ra cô cảm thấy bản thân có chút ngốc, chỉ là giống như thích ứng chậm.
Nhưng là không có gì phải do dự .
Dịch Đề hít một hơi thật sâu, quay đầu lớn tiếng hô “Ta không sao” sau đó, nâng tay lên liền sờ thấy xúc cảm lạnh lẽo trên Thạch cầu.
Giống với lần trước nó phát lên hào quang màu xanh sáng chói mắt, tiếng mở cửa vang lên.
Xuất hiện ở trước mặt cô là một gian thạch thất có phong cách rất cổ xưa. Bốn phía tường với mặt đất đều là do những khối đá lớn ghép thành, những tảng đá này có hoa văn trắng đen hai màu hoà quyện, nhìn qua có chút đặc biệt, ít nhất trước hôm nay, Dịch Đề chưa từng thấy qua khối thạch nào đẹp như vậy. Mà ở trung tâm mật thất, chỉ để một cái bàn bằng gỗ, vừa nhìn là biết có người thường xuyên sử dụng.
Để một phong thư cùng một khối ngoc màu đen hình trăng tròn trên mặt bàn, mà trên phong thư viết bốn chữ —— Dịch Đề thân mở.
Dịch Đề cầm lấy phong viết gửi cho mình, nghiêm túc nhìn lại, rồi sau đó, cô đọc được nội dung khó có thể tin.
B lão tên là “Từ Tú Anh” kia quả nhiên không phải người thường, dùng lời của bà nói, bà là một vị linh thực sư. Cái gọi là “Linh thực sư”, tên như ý nghĩa chính là vô cùng am hiểu nuôi trồng các loại chứa linh khí thực vật và người.
Trừ việc đó ra, bọn họ còn có thể từ loại thực vật này chắt lọc thành phần, pha chế có các loại thuốc có hiệu quả thần kỳ. Loại thuốc nước này tuy rằng nhìn qua như cùng đan dược hiệu quả không khác biệt lắm, nhưng trong đó lại không chứa “Đan độc”, nói ngắn gọn, nó sẽ không gây tổn hại sức khỏe như những đan dược thông thường.
Người có được thiên phú như thế cũng không coi là nhiều, cho nên, địa vị của linh thực sư vẫn luôn thật siêu nhiên.
Thiên phú cùng huyết thống kỳ diệu có quan hệ, nói ngắn gọn, nếu cha mẹ là linh thực sư, tỷ lệ đứa con có được thiên phú sẽ tương đối cao. Mà Từ gia, quá khứ tính đến hôm nay đã qua vài trăm năm, từng liên tục cho ra vài chức linh thực sư cao cấp, trung cấp cùng cấp thấp linh thực sư giống như là lũ ra nhiều bất tận, có thể nói hưng thịnh vô cùng. Nhưng theo thời gian trôi qua, trong thế giới này lính khí trời đất dần dần thiếu thốn, thực vật chứa linh khí cũng dần dần tuyệt chủng, gia tộc Từ thị tự nhiên cũng vì vậy mà dần dần suy sụp. Đến thế hệ của bà lão, có thiên phú chỉ còn lại một mình bà.
Mà Dịch Đề, cũng có thiên phú như thế, cô có thể khiến linh thạch chuyên dùng để kiểm nghiệm mà gia tộc lưu truyền lại phát lên ánh sáng màu xanh chính là chứng cớ rõ ràng.
Nói cách khác ——
Cô, trời sinh liền thích hợp làm một vị linh thực sư.