Trầm Thịnh Niên liên tục gõ lên cửa xe, âm vang mặc dù không lớn nhưng lại đánh thẳng vào lòng người: “Chú à, chỉ cần chú tha thứ cho cháu, cháu sẽ lập tức biến đi! Nếu chú không tha thứ, lương tâm cháu sẽ luôn lo sợ bất an, để bày tỏ thành ý của mình, cháu sẽ tiếp tục gõ cửa cho đến khi chú đồng ý mới thôi!”
Giờ phút này không khí mờ ám trong xe đã biến mất chẳng thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là hàn khí tỏa ra từ người Trầm Ngang, giống như tủ lạnh, ngùn ngụt phả ra.
Mộc Mộc rõ ràng cảm nhận được tiểu jj của chú Trầm đã ngừng quân công kích, trong lòng bỗng sinh ra cảm xúc khó hiểu, không biết là vui mừng vì trong sáng của mình vẫn được bảo toàn hay là tiếc nuối vì làm chuyện vẫn chưa thành công.
Có điều bây giờ không phải là lúc phân tích cảm xúc khó hiểu này -- anh vẫn còn đè lên người cô, mà quần áo của cô chỉ còn một nửa.
Một nam một nữ trong trường hợp này, hoặc là hăng hái tiến thẳng đến khu thắng cảnh Hoàng Long, hoặc là sửa sang lại quần áo quay về nhà.
Nhưng mà bọn họ vẫn duy trì tư thế này.
Tình trạng bây giờ hoàn toàn có thể dùng hai từ ‘thảm thiết’ để hình dung.
Mộc Mộc cẩn thận nhìn Trầm Ngang, cố ý hắng giọng để lấy lại giọng nói: “Chuyện này, anh tha thứ cho cậu ấy đi, nếu không...... Cậu ấy thực sự có khả năng ở cùng với chúng ta đến hừng đông.”
Cùng Trầm Ngang duy trì loại tư thế này đến hừng đông, Mộc Mộc tình nguyện ôm cả gói thuốc nổ cùng hai chú cháu họ đồng quy vu tận.
“Có thể đuổi theo anh đến đây, xem ra trên người nó còn có khoản khác, có lẽ lần này anh xuống tay quá nhẹ rồi.” Giọng Trầm Ngang âm u rét lạnh, rất có năng lực xuyên thấu bắn về phía Trầm Thịnh Niên.
Tuy không thể thấy rõ tình hình trong xe nhưng Trầm Thịnh Niên rõ ràng cảm giác được một cỗ khí lạnh phóng về phía mình, cậu ta giật mình, toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng như măng xuân sau mưa.
Bên trong xe Mộc Mộc quan sát nét mặt Trầm Ngang không chút thay đổi, không khỏi tán thưởng -- quả nhiên đối với ông chú này mà nói, cho dù là kẻ nào đều có thể dễ dàng áp chế.
Đối với người thường thì sau khi nghe thấy lời đe dọa này chắc chắn sẽ cong đuôi chạy mất, nhưng Trầm Thịnh Niên vốn chẳng phải người thường.
Cậu ta là một tiểu cầm thú: “Chú, cháu biết chú tức giận, làm sao lại không giận được chứ, nhưng dì nhỏ ở trong lòng chú mới quan trọng hơn, những năm qua cũng chỉ có chị Mạc Quyên mới có thể sánh được.”
Nghe vậy, thân thể Mộc Mộc thoáng cứng ngắc.
Không thể trách cô có phản ứng khi nghe thấy cái tên Mạc Quyên, chủ yếu là bởi vì bạn trai cũ của Mạc Quyên còn đang nằm trên người cô đây này.
Cô mà không có phản ứng thì đã không phải là phụ nữ.
Trong bóng tối, ánh mắt Trầm Ngang nhanh chóng bắt được nét biến hóa trên mặt Mộc Mộc.
Tiểu cầm thú ngoài xe còn họa vô đơn chí: “Chú, nhớ ngày xưa tình cảm giữa chú và chị Mạc Quyên vô cùng thắm thiết, ai nhìn thấy cũng phải ghen tị, không ghen tị là không phải người. Chú đối với chị ấy luôn quan tâm chăm sóc, quả thực là muốn ẵm chị ấy vào lòng bàn tay. Lúc trước đối mặt với việc cả nhà phản đối, chú thà rằng bỏ nhà ra đi cũng phải kết hôn với chị ấy, còn nói kiếp này không phải chị ấy không lấy vợ. Ôi chao, cháu nhớ ra rồi, trước đây chị Mạc Quyên......”
Họa vô đơn chí: ám chỉ tai họa không đến một lần mà đến liên tiếp nhiều lần
“Biến đi.” Trầm Ngang chặn đứng lời tâm sự của Trầm Thịnh Niên.
Cầm thú là nhà một ruột, cho nên Trầm Thịnh Niên biết lời này của chú mình có nghĩa là đã “tha thứ” cho anh.
Tuy rằng vì chặn miệng mình mà chú anh bất đắc dĩ phải “tha thứ” thay cho báo thù về sau.
“Cám ơn chú nhiều, cháu biết chú là người đại nhân đại lượng mà, chúc chú và dì nhỏ ân ái vui vẻ, sớm sinh quý tử, cháu đi trước đây, hai người cứ tiếp tục ạ.”
Nói xong, Trầm Thịnh Niên nhanh như chớp biến mất không thấy tăm hơi.
Giống như khi cậu ta đến.
Cho dù là dục hỏa đốt người, bị một màn quấy nhiễu như vậy, hai người trong xe cũng không thể tiếp tục thực hiện, đành ngồi bên trong xe vừa ngắm trăng sáng, vừa nghỉ ngơi lấy sức.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Mộc Mộc vỗ vỗ bả vai Trầm Ngang, tuy mệt mỏi nhưng vẫn an ủi một câu vô cùng chính xác: “Có đứa cháu như vậy, anh thật bất hạnh.”
Hôm sau trong lớp Mộc Mộc đang học được một nửa bỗng nhiên phát hiện bản thân mình suýt nữa đã cùng Trầm Ngang ở trên xe , nhất thời vì sự táo bạo và liều lĩnh của mình mà giật mình không thôi.
Bị một lần kinh động đến vậy, mặt lại đỏ.
“Bây giờ đang là mùa thu, sao mày cười như thể mùa xuân đến vậy?” An Lương ngồi bên cạnh lẳng lặng chế nhạo.
Mộc Mộc vội cầm bút giả bộ viết bài.
An Lương không tính buông tha: “Khai nhanh, tối qua có phải mày đã làm chuyện xấu gì hay không?”
“Có...... nhưng là làm chuyện xấu chưa thành.” Mộc Mộc đỏ mặt thẳng thắn đáp.
Nghe xong An Lương trầm mặc, một lúc lâu mới đau đớn nói: “Ông chú kia quả nhiên là...... Trông được mà không còn dùng được sao?”
Cách đó không xa, trong phòng họp xuyên quốc gia, Trầm Ngang đang rửa tay bỗng dưng hắt xì cái.
Sau khi nghe Mộc Mộc giải thích, An Lương lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, thở dài nói: “Đứa cháu này, nhất định sẽ bị sét đánh.”
Mộc Mộc hết sức đồng ý.
Hy vọng Thiên lôi có thể mau chóng để mắt tới, đánh chết cậu ta.
“Nhưng nghe lời đứa cháu này kể, chẳng lẽ gần đây Mạc Quyên đó vẫn còn xuất hiện?” An Lương nắm lấy một điểm Mộc Mộc đã bỏ qua.
Một điểm rất quan trọng.
“Chẳng lẽ chú Trầm còn giữ liên lạc với bạn gái cũ? Hơn nữa còn vụng trộm làm chuyện bậy bạ không cho tao biết?” Mộc Mộc phát huy trí tưởng tượng phong phú, lập tức cảm thấy chua xót.
So với dưa chua còn chua xót hơn.
Quả nhiên giống như người đời nói -- phụ nữ cái gì cũng có thể không ăn, nhưng mà không thể không ăn ghen.
“Hẳn không phải đâu, đàn ông ghét nhất là bị vợ cắm sừng. Hơn nữa ông chú kia là người hiểu lí lẽ, chắc chắn sẽ biết cái gì có thể làm và cái gì không thể làm. Nhiều nhất có lẽ là trong công việc có chút tiếp xúc với Mạc Quyên, lại sợ mày giống như bây giờ suy nghĩ bậy bạ cho nên mới không nói cho mày.” An Lương không hổ là chuyên gia phân tích.
“Nói thật một Mạc Quyên cũng không tính làm gì -- mấy năm nay bạn gái cũ của chú ấy khẳng định nhiều như biển lớn mênh mông.” Mộc Mộc thở dài.
“Chẳng lẽ mày muốn người ta mấy năm qua đều giữ mình trong sạch, chờ mày lớn lên?” An Lương mỉm cười, đôi mắt cong cong, vô cùng xinh đẹp: “Ong bướm trong quá khứ của ông chú kia dù sao cũng đã qua rồi, mày còn không mau đem tinh lực đặt vào ong bướm tương lai của người ta đi.”
“Ong bướm tương lai?” Mộc Mộc không hiểu.
“Chính là bông hoa mày phải cố gắng bóc lột hết tinh lực của người ta ấy.” An Lương cười đến xuân ý dạt dào: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng.”
Mộc Mộc đang muốn phản bác, điện thoại trong tay bỗng nhận được tin nhắn.
Người gửi chính là đối tượng cách mạng của Mộc Mộc -- Trầm Ngang.
“Đang làm gì thế?”
“Em đang học.”
“Kỳ nghỉ quốc khánh em đã tính đi đâu chưa?”
“Dạ vẫn chưa quyết định.”
“Vậy chúng ta đi Maldives nhé.”
Mộc Mộc gõ “Vâng”, nhấn nút gửi.
Liên tiếp tin nhắn qua lại đều bị An Lương nhìn thấy: “Maldives? Đây chính là nơi mà người đàn ông thành công đều thích mang sao nữ đi du lịch nhất đấy.”
Nghĩ rằng mình thế mà lại được đãi ngộ giống như sao nữ, Mộc Mộc thầm mừng.
“Có điều lần đi này, tấm thân con gái của mày chỉ có thể một đi không trở lại.” An Lương nhắc nhở: “Đàn ông dẫn bạn gái chưa từng phát sinh quan hệ đi du lịch, mục đích chỉ có một -- cùng nàng ta phát sinh quan hệ.”