Tựa như có một dòng máu phút chốc từ chân xông lên não, Mộc Mộc cảm giác toàn bộ cơ thể mình một nửa màu đỏ, một nửa tái nhợt.
Tuy cô và Trầm Ngang quả thật không làm gì, hơn nữa Lục Ngộ quả thật cũng không phát hiện ra gì cả, nhưng cô vẫn có phản ứng mạnh như vậy, e chừng đây là có tật giật mình trong truyền thuyết.
Mộc Mộc bắt đầu bội phục mấy người bắt cá hai tay -- họ không chỉ có thể lực sống, mà còn có kỹ thuật sống.
Sau khi giật mình hoảng hốt, Mộc Mộc vội vàng bước nhanh tới Lục Ngộ, dừng trước mặt anh, bất an nhìn anh nói: “Sao anh lại tới đây?”
Đáng mừng thay sắc mặt Lục Ngộ vẫn như thường lệ, cho dù dùng kính lúp cũng chẳng nhìn ra được nửa điểm khác thường: “Nhiệm vụ của bạn trai khi bạn gái tăng ca không phải là yên lặng chờ ở bên ngoài công ty đón cô ấy về nhà sao?”
Mộc Mộc âm thầm thả lỏng, cười nói: “Vậy nhiệm vụ của bạn gái là gì?”
Lục Ngộ khoác lên vai cô: “Cùng bạn trai ăn khuya.”
“Cầu còn không được.” Mộc Mộc cầm cánh tay Lục Ngộ, muốn kéo anh mau chóng rời đi.
Nhìn hai người đàn ông này đứng một chỗ tuyệt đối là muốn dày vò cô.
Ai ngờ Lục Ngộ không nhúc nhích, tầm mắt lướt qua đầu cô nhìn ra sau: “Mộc Mộc, người này là...?”
Mộc Mộc cứng ngắc quay đầu, lúc này mới phát hiện Trầm Ngang không biết khi nào đã đi đến trước mặt bọn họ, chỉ có thể kiên trì giới thiệu: “Đây là sếp của em, Trầm Ngang-Giám đốc Trầm. Giám đốc Trầm, đây là ...... Bạn trai của tôi, Lục Ngộ.”
Mùa đông, gió đêm lạnh thấu xương, giống như vô số con dao nhỏ khứa lên da người, lạnh tàn bạo vô nhân đạo. Giới thiệu hai người xong, Mộc Mộc lặng lẽ quan sát Trầm Ngang, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Cô sợ Trầm Ngang sẽ nói lời nào đó khiến Lục Ngộ hiểu lầm.
Tuy nhiên Trầm Ngang rất bình tĩnh vươn tay, nắm tay Lục Ngộ, lịch sự nói: “Xin chào, gần đây công ty hơi nhiều việc, vì vậy phải cần Mộc Mộc tăng ca. Hai người muốn đi đâu, có cần tôi lái xe đưa không?”
“Cảm ơn, không cần đâu, chúng tôi còn muốn đi ăn khuya, Giám đốc Trầm đi thong thả.” Lục Ngộ cũng lịch sự đáp lại.
Bên này hai người thân thiết nói chuyện, bên kia Mộc Mộc lo lắng sắp ngất đi.
Mụ nó, nhìn bạn trai cũ và bạn trai hiện tại bắt tay, thật đúng là so với nhìn bọn họ đồng tính còn khó chịu hơn.
“Vậy Giám đốc Trầm, chúng tôi đi trước.” Mộc Mộc thật sự không thể chịu nổi loại dày vò này, vọi vàng kéo tay Lục Ngộ rời đi.
Gió càng lúc càng mạnh, thổi vù vù bên tai. Mộc Mộc kéo Lục Ngộ tiến lên phía trước, phía sau người nọ trầm mặc như một bàn tay to nắm chặt lấy trái tim cô.
Đêm đó, Lục Ngộ dẫn cô đi ăn súp cay sau trường cấp ba.
Trên bàn có một cái nồi nhỏ, bên cạnh là măng xiên nướng, đậu phụ rán, rong biển, vv..., chỉ cần nói cho ông chủ mình muốn ăn gì, tất cả thức ăn sẽ được nấu chín để trên bàn.
Đêm mùa đông, những món ăn đơn giản nhưng tràn ngập khói lửa, làm cho con người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Lục Ngộ chọn khoai môn, đậu phụ, thịt bò, xúc xích...... Tất cả đều là món Mộc Mộc thích ăn .
“Sao anh biết em thích những món này?” Mộc Mộc cười thỏa mãn.
“Bởi vì năm đó thấy em lần nào tới đây đều gọi những món này, không thay đổi gì cả.” Lục Ngộ nhúng đũa qua nước sôi, sau đó đưa cho cô.
“Chẳng lẽ năm đó anh bí mật theo dõi em?”
Tốt nghiệp cấp ba tương đối căng thẳng, mà nhà cô lại cách trường khá xa, cho nên buổi trưa cô thường ăn cơm ở những quán gần trường. Mộc Mộc thường hẹn bạn bè tới đây ăn súp cay, thanh toán theo kiểu aa. Sau đó cũng thường thấy Lục Ngộ một mình đi vào, ngồi bàn bên cạnh, im lặng ăn.
Năm đó da mặt mọi người còn mỏng, vì thế mặc dù cùng lớp nhưng bọn cô cũng ít khi chào Lục Ngộ. Tuy nhiên đã lâu như vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ những món ăn cô thích hồi đó, thật sự rất khiến cô ngạc nhiên.
“Nếu anh nói, anh vốn không thích ăn súp cay, tới đây ăn chẳng qua là vì muốn nhìn em, em tin không?” Lục Ngộ hỏi.
Anh vừa nói vừa cười nhưng nội dung lời lói lại như lửa nóng thiêu đốt hai má Mộc Mộc.
Lục Ngộ nắm tay Mộc Mộc, đặt lên môi mình. Có lẽ tay cô rất lạnh do đó cảm thấy môi anh nóng như bàn ủi.
“Mộc Mộc, nếu thời gian có thể ngừng lại thì tốt rồi.” Lục Ngộ từ từ nhắm hai mắt, thốt ra câu này.
Buổi tối về nhà, Mộc Mộc vào nhóm, kể lại chuyện hôm nay cho An Lương và Lưu Vi Vi nghe.
“Mộc Mộc, mày nên trả phí tư vấn tình yêu cho bọn tao.” Lưu Vi Vi nói.
“Bọn mày phải cảm ơn tao vĩ đã thỏa mãn ham muốn bà tám của bọn mày mới đúng.” Mộc Mộc phản bác.
“Thật ra mày sợ Lục Ngộ biết chuyện trước kia của mày và Trầm Ngang phải không?” An Lương nhắc tới trọng điểm.
“Tao hơi sợ, tuy rằng tao và Trầm Ngang đã nói rõ ràng, mọi người về sau là quan hệ bạn bè thuần khiết, nhưng vẫn thấy rất có lỗi với Lục Ngộ.” Mộc Mộc buồn rầu.
“Mộc Mộc, quan hệ nam nữ vốn không hề thuần khiết, huống chi bạn bè lại là bạn trai cũ. Giống như mày bước vào chiến khu đầy bom mìn vậy, mày chắc chắn xác định mày sẽ chết, nhưng không thể chắc chắn xác định mày sẽ chết khi nào.” An Lương lại cho thấy khả năng phân tích.
“Nhưng bây giờ nó không thể rời đi, nếu không chú Trầm sẽ bị người xấu hãm hại mất.” Lưu Vi Vi nhắc nhở: “Trong buôn bán còn có tính nhân đạo, có thể giúp được thì giúp đi.”
“Cho nên tao đề nghị Mộc Mộc mau chóng giúp chú Trầm vượt qua cửa ải khó khăn, sau đó nhanh chóng thoát ra, cùng Lục Ngộ song túc song phi, trả lại chú Trầm cho giang hồ.” An Lương nói.
Song túc song phi: như hình với bóng
Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể làm như vậy, Mộc Mộc nói ngủ ngon với hai đứa bạn, sau đó đi ngủ.
Có lẽ trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều, đêm nay Mộc Mộc bỗng mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Cô mơ mình mặc áo cưới bước vào lễ đường với Lục Ngộ, mục sư hòa nhã hiền lành hỏi bọn họ có nguyện ý ở bên nhau cả đời không. Lục Ngộ dịu dàng nhìn cô, nói đồng ý. Nhưng đến phiên Mộc Mộc trả lời, cô bỗng phát hiện không thể mở miệng nói ra được. Tất cả mọi người trong giáo đường đều nhìn cô, bắt đầu thì thầm to nhỏ, sau đó dần trở nên mất khống chế. Cho dù Mộc Mộc cố gắng thế nào cũng không thể nói ra hai từ đồng ý. Khuôn mặt Lục Ngộ dần hiện ra vẻ cô đơn, sau đó xoay người rời đi, chỉ để một mình Mộc Mộc đứng ở lễ đường.
Mộc Mộc bị vứt bỏ khóc lớn, trái tim đau đớn tan nát thành tám mảnh.
Đang khóc cật lực, bỗng phát hiện mục sư biến thành Ngô Ngạn Tổ, mỉm cười.
Ngay lúc một người khóc một người cười, Mộc Mộc tỉnh.
Buổi sáng, Mộc Mộc vừa suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ vừa pha cà phê cho Trầm Ngang, khi đưa cho anh vạn phần cẩn thận, hận không thể nằm xuống quét sạch hết thảy các chướng ngại vật.
Nếu lại làm hỏng tài liệu cơ mật nữa thì cô sẽ lấy chết tạ tội.
“Tối qua ngủ không ngon sao?” Trầm Ngang quan sát thấy dưới mắt cô có quầng thâm nhạt.
Mộc Mộc vẫn chưa tỉnh táo, lơ đãng gật đầu: “Đúng vậy, kiệt sức chết mất.”
Ý Mộc Mộc muốn nói là nằm mơ kiệt sức chết mất, nhưng lời ra khỏi miệng mới phát hiện mình nói thiếu vài từ, ý nghĩa thay đổi toàn bộ, nghe giống như cô và Lục Ngộ đêm qua cật lực cả đêm.
Nghe vậy, Trầm Ngang liền đánh rơi cốc cà phê mới cầm xuống thảm, phát ra tiếng “bộp” trầm thấp, chất lỏng màu nâu đỏ nhanh chóng thấm vào thảm tơ tằm thượng hạng từ Iran.
Mộc Mộc nhất thời sợ ngây người.
Trầm Ngang trái lại khá bình tĩnh, nói: “Lỡ tay, phiền em gọi người đi giặt. Nếu vẫn để lại dấu vết thì đặt lại cái khác.”
“...... Vâng.” Mộc Mộc lảo đảo đi ra, trong đầu không ngừng hiện lên giá trị của tấm thảm quý giá kia.
Giữa trưa Mộc Mộc như cũ muốn tìm Tần Hồng Nhan ăn cơm, nhưng không tìm thấy bóng dáng ấy dâu, chỉ có thể một mình đến căn tin, ngồi chung với mấy đồng nghiệp nữ có quan hệ coi như không tệ.
Mấy người phụ nữ một chỗ nhất định sẽ tám chuyện.
Mà tám chuyện nhất định sẽ nói về đàn ông.
“Này này này, nghe nói người mới tới là cháu đích tôn của chủ tịch Phó lão tiên sinh đó, nghe nói tốt nghiệp trường nổi tiếng, tuấn tú lịch sự.”
“Khó trách gần đây mấy nhân viên nữ đều giảm béo trang điểm, thì ra là muốn câu con rùa vàng.”
“Nhưng sao tôi nghe nói cháu chủ tịch rất ngỗ nghịch, khi đi du học còn uống rượu say thoát y trên đường nữa kìa.”
“Cô không hiểu rồi, hoàng đế yêu con trưởng, dân chúng yêu con một. Vị đích tôn vàng này mặc dù ngỗ nghịch, nhưng lại người cháu duy nhất của Phó lão tiên sinh. Từ nhỏ đã sống cạnh Phó lão tiên sinh, tình cảm không hề bình thường, rất được yêu thích, là con mã quan trọng để đoạt chức chủ tịch của ngài Phó Lỗi á.”
“Vậy ý cô là, ngài Phó Miểu sẽ thất bại? Dù sao ngài ấy cũng chỉ có một người con gái thôi.”
“Cũng không chắc, nói không chừng ngài ấy có con riêng ở bên ngoài thì sao. Hơn nữa ngài Phó Miểu mấy năm gần đây chú trọng nuôi dưỡng thế lực, thực lực tuyệt đối không thua kém ngài Phó Lỗi, đến cuối cùng ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.”
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện xa vời này nữa, chúng ta tục nói về vị đích tôn vàng này đi. Bạn gái cũ của anh ta là ai, anh ta thích mẫu người phụ nữ thế nào, có sở thích gì, làm sao để hấp dẫn anh ta chú ý đây?”
Một đám phụ nữ cao hứng bàn tán về rùa vàng, không đúng, là nhóm máu chòm sao của vị cháu đích tôn, Mộc Mộc thật sự không có hứng thú, ăn gắng ăn hai ba miếng cơm rồi rời đi.
Khi về đi ngang qua văn phòng Tần Hồng Nhan, thấy có cô ấy bèn vào trong nói chuyện.
“Tôi vừa nghe nói có phó giám đốc mới đến, là con trai của Phó Lỗi, lần này đến chủ yếu là muốn lật đổ Trầm Ngang, phải không?” Mộc Mộc hỏi.
“Trên cơ bản là vậy.” Tần Hồng Nhan nằm trên ghế đắp mặt nạ, nói: “Cho nên nói không chừng số mệnh Trầm Ngang cũng sắp kết thúc rồi.”
“Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Mộc Mộc sợ hãi: “Trầm Ngang có thể xảy ra chuyện gì không?”
“Cô quan tâm bạn trai cũ như vậy làm gì?” Tần Hồng Nhan mở một mắt lên nhìn.
Mộc Mộc bị hỏi thoáng giật mình.
Đúng vậy, theo lẽ thường cô thật sự không nên có cảm xúc mãnh liệt như vậy.
May mà Tần Hồng Nhan không phải là người thích truy cứu đến cùng, buông tha cho cô, giải thích: “Tuy Trầm Ngang làm việc cẩn thận chặt chẽ, nhưng sức người có hạn, hơn nữa có người muốn cố ý hãm hại, làm sao có thể phòng bị chu toàn? Cho nên cuối cùng ai thắng ai thua, chỉ có thể nghe theo ý trời.”
“Không ngờ trong công ty lại đấu tranh gay gắt như vậy.” Mộc Mộc thở dài: “Một là người của Phó Lỗi, một là người của Phó Miểu."
Thở dài xong, Mộc Mộc ôm hy vọng hỏi: “Nhưng cô là sẽ người của Trầm Ngang, phải không?”
“Vì sao tôi lại phải giúp anh ta?” Tần Hồng Nhan hỏi lại.
“Vậy cô ở phe trung lập phải không?” Mộc Mộc tò mò.
“Sai rồi.” Bởi vì đắp mặt nạ, cơ mặt không thể cử động tự do, cho nên giọng nói của Tần Hồng Nhan cứng ngắc như robot: “Tôi là người của Phó Lỗi.”
“Nhưng, nhưng, nhưng...... Nhưng cô và Trầm Thịnh Niên không phải là...... là quan hệ ấy ấy sao?” Mộc Mộc nghẹn họng chết lặng.
Tần Hồng Nhan kéo mặt nạ xuống, lập tức hiện ra khuôn mặt trắng mịn trơn bóng: “Quan hệ giữa tôi và cậu ta vô cùng thuần khiết.”
Mộc Mộc buột miệng: “Thuần khiết cái con khỉ, đến tiểu đệ đệ nhà người ta cô còn sờ rồi còn nói!”
Sau đó...... Cô bị Tần Hồng Nhan đá ra khỏi văn phòng.