“Tôi phát hiện dạo này tâm trạng của cô vô cùng tốt.” Hôm nay đang ăn cơm, Tần Hồng Nhan đột nhiên thẳng thắn hỏi.
“Có rõ ràng như vậy hả?” Mộc Mộc xoa xoa mặt mình.
“Còn không rõ ràng sao? Cô nhìn món trứng sốt cà chua này hơn năm phút rồi.”
Mộc Mộc không muốn phản bác, bởi vì gần đây cô thực sự cảm thấy trời xanh mây trắng, không khí trong lành.
“Xem ra hai người sống chung rất hòa hợp nha.” Lại bị Tần Hồng Nhan nhìn thấu.
Mộc Mộc thực hoài nghi liệu nhà bọn cô có bị gắn camera quay trộm hay không.
“Rất đơn giản, bởi vì nhìn cô cười cứ như mùa xuân đến vậy.” Tần Hồng Nhan đưa ra nguyên nhân phán đoán.
Mộc Mộc cẩn thận so sánh chiều cao hai người, phát hiện cô đánh không lại cô ấy, đành yên lặng chịu đựng.
“À, đúng rồi, tôi có chuyện cần nhờ cô.” Tần Hồng Nhan nói: “Giúp tôi tìm một người đàn ông.”
Mộc Mộc suýt nữa là phun luôn trứng sốt cà chua ra khỏi mũi.
Chẳng lẽ gần đây mùa xuân đến, nên người người đều thấy xuân tâm nhộn nhạo sao?
Mộc Mộc ho khan hai tiếng, hỏi: “Vậy cô thích người thế nào?”
“Anh ta thế nào cũng được, có điều -- phải lớn hơn tôi mười tuổi. Chỉ cần lớn hơn tôi mười tuổi là được, cho dù nghèo nàn cũng không sao, coi như tôi nuôi dưỡng trai bao.” Sắc mặt Tần Hồng Nhan không đổi nói.
Mộc Mộc chỉ có thể đồng ý, lại thấy không hiểu: “Tại sao lại nhờ tôi giới thiệu chứ?”
Tần Hồng Nhan thấy đây là điều đương nhiên: “Chẳng phải cô rất chung tình với mấy ông chú sao? Trong tay cô chắc chắc có không ít tài nguyên, dù sao bây giờ cũng không dùng được, cho tôi là được rồi.”
Lời này nói như kiểu Mộc Mộc cô là biến thái cuồng ông chú vậy, cô thật muốn cầm cái loa hét to trước cửa Công ty HG rằng: Rõ ràng là Trầm Ngang theo đuổi tôi trước, anh ấy mới là biến thái cuồng loli!
Nhưng dù sao cũng đã đồng ý với Tần Hồng Nhan, Mộc Mộc chỉ có thể về nhà nhờ mama nhà mình ra tay giúp đỡ, mama giới thiệu cho cô một ông chú là chủ của doanh nghiệp nhỏ, là Vương tiên sinh, tuổi tầm bốn mươi đến năm mươi, góa vợ, có một con trai, nghe nói nhân cách rất tốt.
Đã giúp là phải giúp tới cùng, tiễn Phật là phải tiễn đến Tây Thiên, Mộc Mộc đành phải làm người trung gian sắp xếp cuộc gặp mặt đầu tiên cho hai người.
Đây cũng là lần đầu tiên Mộc Mộc làm người trung gian, bởi vì kinh nghiệm quá ít cho nên sau khi giới thiệu tên hai người xong, bầu không khí lập tức lâm vào tình trạng tẻ ngắt.
Ba người nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Mộc Mộc suy nghĩ đề tài, Vương tiên sinh thì ngại ngùng vì gặp trúng siêu mỹ nữ, còn thần trí Tần Hồng Nhan lại đang chu du bốn phương.
Kết quả mọi hy vọng đều đặt lên người Mộc Mộc, cô chỉ có thể kiên trì hỏi: “Vương tiên sinh, nghe nói anh nấu ăn rất ngon? Thật ra cô Tần nấu ăn cũng khá, về sau hai người có thể học hỏi lẫn nhau, hì.”
Để tìm được đề tài này đã tốn hết toàn bộ tinh lực của Mộc Mộc, đáng tiếc Tần Hồng Nhan không hề nể tình, thẳng thắng phá tan lời nói dối thiện ý của cô: “Tôi không biếu nấu ăn, chỉ biết ăn thôi.”
Mộc Mộc hóa đá tại chỗ, may mà nhân cách của Vương tiên sinh thật sự rất cao, nhanh chóng làm dịu bầu không khí: “Không sao cả, dù sao tôi cũng biết nấu, về sau cô Tần chỉ phụ trách ăn là được rồi.”
Mộc Mộc cảm thấy, nếu không phải vì Tần Hồng Nhan xinh đẹp, thì dựa vào cá tính của cô ấy chắc chắn sẽ không có khả năng an toàn sống sót đến tận bây giờ.
Mộc Mộc lại tiếp tục vắt hết óc tìm đề tài, kết quả Tần Hồng Nhan bỗng chủ động mở miệng, trực tiếp hỏi Vương tiên sinh: “Anh có muốn kết hôn với tôi không?”
Mộc Mộc lại khẳng định kết luận: nếu Tần Hồng Nhan không xinh đẹp thì chắc chắn cô ấy sẽ chết rất thảm.
“Chuyện này, chuyện này......” Mặt Vương tiên sinh đỏ như trái cà chua chín, chỉ khác trái cà chua nhỏ Mộc Mộc ở một điểm: đó là anh ta là trái cà chua lớn.
“Rốt cuộc muốn hay không muốn?” Giọng Tần Hồng Nhan cho thấy sự thiếu kiên nhẫn.
“Điều kiện của cô Tần tốt như vậy, tôi đương nhiên muốn, nhưng sợ không xứng với cô.” Vương tiên sinh càng nói càng cúi thấp đầu.
“Nếu vậy chúng ta đi làm giấy chứng nhận kết hôn luôn đi, . giờ thứ tư, tôi chờ anh ở cục dân chính.” Tần Hồng Nhan ngắn gọn nhanh chóng quyết định đại sự cả đời.
Mộc Mộc đang muốn phản đối, nhưng một giọng nói khác đã nhanh hơn cô một bước.
“Tần Hồng Nhan, cô dám!”
Giọng vang lên chính là giọng của Trầm Thịnh Niên.
Nhìn mọi người xung quanh bắt đầu nhìn sang đây bằng ánh mắt tò mò, Mộc Mộc cũng muốn chui đầu vào đầu gối.
“Cậu tới đây làm gì?” Tần Hồng Nhan không thèm nhìn cậu ta.
“Tôi đến để ngăn cô làm chuyện điên rồ.”
“Trầm Thịnh Niên, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện của tôi không liên quan tới cậu.” Giọng nói của Tần Hồng Nhan tràn ngập lãnh lẽo băng giá.
“Tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện của cô chính là chuyện của tôi, bởi vì đời này cô chỉ có thể là của tôi!” Ánh mắt Trầm Thịnh Niên u ám.
Mộc Mộc cảm khái, đàn ông nhà họ Trầm quả đúng kiệt tác của tạo hóa, người chú thì nói lời yêu thương tự nhiên như ăn cơm uống nước, còn người cháu thì nói lời yêu thương như chém dao vào tim người ta vậy.
Đến Vương tiên sinh nhân cách cực cao cũng sắp khóc, hỏi Mộc Mộc: “ Cô Lâm, đây, đây, đây rốt cuộc là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Mộc Mộc cũng không biết nên giải thích thế nào về mối quan hệ phức tạp, tình yêu và hận thù giữa Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên nữa.
May thay Trầm Thịnh Niên chỉ hai ba câu đã giải thích rõ ràng mối quan hệ của bọn họ: “Ông già, để tôi nói cho ông biết, tôi là bạn trai của cô ấy, cũng là bạn giường, cộng thêm là chồng tương lai. Hơn nữa, tôi từng cha của con cô ấy!”
Lượng tin tức quá lớn, ngay cả Mộc Mộc cũng bị sốc.
Hóa ra hai người ngày đã từng có con rồi!
Khó trách, kiểu biến thái như Trầm Thịnh Niên, nếu không sử dụng đến biện pháp tránh thai, e chừng ngay cả đội bóng đá cũng có thể tạo ra được.
Lời này vừa nói xong, Vương tiên sinh thật sự không thể chịu nổi nữa, bật khóc bỏ chạy. Trước khi đi vẫn không quên thanh toán bữa ăn, quả nhiên nhân cách cực cao trong truyền thuyết.
Mộc Mộc đang định hỏi kỹ về chuyện em bé với hai đương sự, ai dè mẹ em bé đột nhiên đứng dậy, tát ba em bé một cái.
“Bốp”, đầu Trầm Thịnh Niên nghiêng sang bên, trên má trái lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ chói.
“Tôi đã nói rồi, chuyện này không được nhắc lại!” Trước khi rời đi Tần Hồng Nhan lạnh lùng cảnh cáo.
Cho đến khi cô ấy rời đi rất lâu, Trầm Thịnh Niên vẫn nghiêng mặt, tựa như không thể quay lại được.
Mộc Mộc hắng giọng, ho khan một tiếng: “Ừm, anh không sao chứ? Hay là anh đuổi theo cô ấy giải thích đi.”
Mộc Mộc có lòng tốt, nhưng đáp lại cô chỉ là một tiếng cười mỉa: “Đuổi theo giải thích? Để cô được xem náo nhiệt phải không?”
“Tôi? Xem náo nhiệt? Tôi không có.” Mộc Mộc vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không biết chuyện gì cả, hôm đó bỗng nhiên Tần Hồng Nhan nhờ tôi giới thiệu cho cô ấy một người hơn bốn mươi tuổi. Tôi nghĩ cô ấy nhất thời nổi hứng, cho nên mới......”
“Chuyện của cô cô còn chưa quản được, đừng có mà rãnh rỗi lo chuyện của người khác!” Trầm Thịnh Niên âm u rét lạnh nói.
Mộc Mộc giật mình: “Chuyện của tôi? Tôi thì có chuyện gì chứ?”
“Cô bị chú tôi chiều quá sinh hư rồi à?” Giọng trầm thấp âm u của Trầm Thịnh Niên như một lời nguyền, nhanh chóng siết chặt lấy đáy lòng cô: “Cô tưởng chú tôi sẽ ở mãi mãi cạnh cô sao, cô tưởng cô là người cuối cùng sao? Cô tưởng rằng chú tôi không thích người khác sao?”
“Rốt cuộc anh có ý gì?” Mộc Mộc nóng ruột.
Cô cảm thấy trên đầu mình giống như có treo một quả bóng, cô biết có quả bóng nhưng cô không biết bên trong nó chứa gì, là không khí, là nước, hay là acid.
Cô càng không biết quả bóng kia sẽ nổ khi nào.
Loại cảm giác này giống như có tảng đá đặt trong lòng cô, khiến cô sợ hãi, vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Trầm Thịnh Niên thoáng biến đổi, nhưng nhanh chóng kiềm chế, nuốt vào trong bụng: “Ý của tôi là, hi vọng cô đừng nhúng tay và chuyện tình cảm của chúng tôi nữa!”
Mộc Mộc cắn chặt răng, cắn chặt đến mức quai hàm đau đớn: “Khó trách Tần Hồng Nhan nói anh không phải là đàn ông, xem ra anh không phải thật, nói thì cứ nói cho xong, giấu giấu diếm diếm làm gì.”
Có lẽ là vừa bị Tần Hồng Nhan kích thích, cho nên chiêu khích tướng của Mộc Mộc đặc biệt hữu ích, giống như con dao sắc bén trực tiếp cạy miệng cứng như thép của Trầm Thịnh Niên: “Tôi không phải là đàn ông à? Tôi phải như thế nào mới giống đàn ông đây? Có phải giống chú tôi, trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu lao vào vòng tay của người đàn ông khác, còn mình thì liều chết cống hiến sức lực cho người đàn ông đó, phải không?!”
“Anh có ý gì?” Mộc Mộc cảm thấy một đôi tay vô hình bóp chặt trái tim cô, lập tức máu bên trong tuôn ra ngoài ào ạt.
“Cô nghe rõ đây, người vợ thứ ba của Phó Miểu, cũng chính người vợ hiện tại, tên là Mạc Quyên.” Biểu cảm của Trầm Thịnh Niên tựa như một con rắn độc: “Đúng vậy, Mạc Quyên, tên này nghe rất quen phải không? Cô ta không chỉ là vợ Phó Miểu, mà còn là mối tình đầu của chú tôi, là bạn gái cũ, cộng thêm là người phụ nữ khắc cốt ghi tâm đời này chú tôi không thể nào quên. Cô biết vì sao chú tôi phải giúp Phó Miểu không? Là vởi vì Mạc Quyên cầu xin chú ấy, vì Mạc Quyên chú ấy mới đứng về phía Phó Miểu, vì ông ta làm trâu làm ngựa, bởi vì từ trước tới nay, trong trái tim của chú ấy chỉ có một mình Mạc Quyên, vì cô ta chú tôi có thể sẵn sàng làm tất cả!”
Mộc Mộc tựa như du khách đi lạc vào rừng, bị thợ săn bắn nhầm vào tim, loại đau đớn đó khiến cô hoảng sợ cực kỳ.
Đúng vậy, Mạc Quyên, đó là bạn gái cũ của Trầm Ngang.
Cô nhớ Tần Hồng Nhan đã từng nói.
“Hơn nữa đáng lẽ cô nên quan tâm tại sao Trầm Ngang lại đứng bên Phó Miểu chứ không phải tại sao tôi lại đứng bên Phó Lỗi.”
Cũng nhớ đến câu Phó Dịch Phong từng nói.
“Dựa vào phụ nữ để ngồi lên vị trí Tổng Giám đốc, không phải trai bao thì là gì?”
“Chuyện này chỉ có người nhà chúng tôi biết, lại nói việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nếu cô muốn biết, tự mình tìm hiểu đi.”
Cô từng hỏi Trầm Ngang, vì sao anh phải giúp Phó Miểu, nhưng anh không trực tiếp trả lời. Bây giờ nghĩ lại, không phải anh không muốn trả lời, mà là đáp án của anh khiến cô không thể chấp nhận.
Mộc Mộc đau xót nghĩ, bạn trai cũ đã tới, bạn gái cũ có thể không đến ư?