Nhưng mà, cô không thể là mẹ của cậu bé!Nghĩ đến việc này, tim cô hơi siết lại, cúi đầu muốn đi qua trước mặt anh và Ninh Tưởng, sau đó, một cánh tay nhỏ bé túm lấy góc áo cô.
“Mẹ.
” Ninh Tưởng cố chấp gọi, giọt lệ xoay tròn trong mắt, “Có phải Tưởng Tưởng không ngoan nên mẹ không cần Tưởng Tưởng đúng không?”Cô rất không dễ dàng mới làm lòng dạ trở nên cứng rắn, vì câu nói này mà mềm nhũn ra, dừng chân lại, nhất thời không biết xoay sở ra sao.
Đành phải ngẩng đầu nhìn anh, hy vọng anh tới giải quyết vấn đề này, tình huống trước mắt này không phải do cô tạo ra.
Đôi mắt anh trong veo và gợn sóng, mặt không biểu cảm gì, đối với sự cố này hoàn toàn không bất an giống như cô, chỉ nói với Ôn Nghi, “Mẹ, mẹ mang Ninh Tưởng vào xe trước đi.
”Ôn Nghi không đem sự khó xử của hai người họ đặt trong lòng, vẫn vô cùng vui vẻ, đi đến trước mặt ba người, đặc biệt dặn dò Nguyễn Lưu Tranh, “Lưu Tranh, có thời gian rảnh thì đến nhà chơi nhé!” Sau đó mới dắt tay Ninh Tưởng, “Tưởng Tưởng, chúng ta đi ra ngoài đợi bố, không thể quấy rầy bố làm việc.
”Mặc dù Ninh Tưởng vẫn không cam lòng, nhưng luôn luôn hiểu chuyện lại đem công việc của bác sỹ nhìn một cách vô cùng cao quý nên cậu bé vẫn mếu máo để cho bà nội nắm bàn tay nhỏ bé.
Vừa muốn đi, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lạch bạch chạy về bàn làm việc của Ninh Chí Khiêm, cầm lấy bức tranh trên bàn, bảo vệ ở trước ngực giống như bảo bối, ủy ủy khuất khuất đi theo bà nội.
Đợi hai bà cháu đi xa rồi anh mới thu ánh mắt lại, rời lên mặt cô, nghiêm trang nói một câu, “Xin lỗi, lại tạo thêm rắc rối cho em.
”Ngữ khí trước sau như một, bình tĩnh giống hệt như lúc ở trên bàn mổ nói với cô “Điện đông cắt đứt”().
() Electrocoagulation – điện đông: ngưng đông các mô bằng dòng điện có tần số cao tập trung ở một điểm.
Đây là một trong những phương pháp mới trong phẫu thuật tâm thần.
Về cơ bản xin lỗi là không quan trọng.
Cô còn có thể nói gì đây?Chỉ có thể mỉm cười lắc lắc đầu, “Không sao”.
Nhưng mà sau này, củ cải nhỏ này thường thường bất thình lình xuất hiện, đến văn phòng gọi cô một tiếng “mẹ”, tự cô giải quyết như thế nào?“Sau này sẽ không có sự hiểu lầm như vậy nữa.
” Âm thanh nhàn nhạt của anh lại một lần nữa vang lên, “Đứa trẻ này luôn muốn mẹ, có chút chắc hẳn phải vậy, trở về tôi sẽ nói rõ ràng với nó.
”“Ừm, vậy thì tốt.
” Cô gật gật đầu, ” Vậy em đi trước, ngày mai gặp.
”“Ngày mai gặp.
” Anh nghiêng người để cho cô đi qua.
Sau khi cô đi qua, anh đột nhiên lại gọi cô, “Lưu Tranh.
”“Hả?” Cô quay đầu.
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó nói, “Phẫu thuật mở hộp sọ phải cắt khối u màng não tuần sau em đến làm, quay về suy nghĩ kỹ càng phương án phẫu thuật, chúng ta mở cuộc họp nghiên cứu.
”“Vâng!” Cô thẳng thắn nhận lời, không hỏi vì sao, cũng không cần hỏi.
Hình thức chung sống giữa cô với anh bây giờ cô tương đối thích.
Từ lần trước trời mưa anh đưa cô về nhà, sau khi hai người đơn giản nói chuyện nửa đường, gặp lại luôn là kiểu hình thức cố định này.
Ngoài công việc ra hai người đều sẽ không nói đến vấn đề khác, thật giống với cuộc sống của vài năm trước, cuộc sống đã họ bị bỏ lại, cô tốt nghiệp khóa chính quy, nghiên cứu, luân chuyển, làm việc, về nhà, lại đến Bắc Nhã bồi dưỡng.
Cô là học muội của anh, người sùng bái của anh, hôm nay là học trò của anh, vẻn vẹn thế thôi.
Một khoảng ở giữa quá trình hiểu rõ đến tương thích lẫn nhau, họ đều lựa chọn chủ động lãng quên.
.