Sắc mặt Long ca lạnh lùng, giơ súng đặt lên huyệt Thái Dương của tên đàn em: “Mau đi, muốn cãi mệnh lệnh tao sao.”
“Long, Long ca……” Cửa lầu chính bị đám zombie cuồn cuộn ùa vào không ngừng, lúc này đi đóng cửa rõ ràng là đào mồ chôn mình. Sắc mặt tên đàn em khó coi, lại biết tính tình lão đại nhà mình vốn táo bạo nên không dám cự tuyệt, đang muốn đáp ứng, chợt tròng mắt vừa chuyển, chỉ hướng Phương Việt Ngô Giang: “Cho hai đứa nó đi!”
Lúc này Phương Việt đã giúp Ngô Giang kéo quần, thấy mình bị điểm danh, nhíu nhíu mày, lại không thấy có gì kỳ quái. So với chuyện tổn thất đàn em củ mình, còn không bằng giải quyết cái kẻ mà không nghe lời mình.
Long ca tuy rằng không hoàn toàn ra ác khí, nhưng trước mắt không phải là lúc giữ sĩ diện, liền đồng ý đề nghị thủ hạ.
Vì thế hai người bị một trái một phải đá ra cửa. Phòng ngoài ánh đèn sáng, thức ăn rơi lung tung trên mặt đất, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng quái vật tru lên. Phương Việt ở siêu thị “An toàn” ngây người hơn nửa tháng, chỉ cảm thấy loại thanh âm này đã lâu chưa nghe thấy.
Long ca mang theo hai tên đàn em dẫn đầu rời đi, mập mạp đầu bóng lưỡng một trái một phải xô đẩy con tin để làm con đường, ngón tay chỉ lên cửa cách đó không xa: “Chính là nơi đó, mau đi! Bằng mọi giá phải qua đó!”
Lầu một đã hoàn toàn bị huỷ diệt, ngầm kho đã đầy những con quái vật và máu hoà với nước khiến người ta sợ hãi. Phương Việt liếc mắt nhìn Ngô Giang một cái, trong mắt cậu phủ kín tơ máu, cũng không nhìn anh, xem chừng là đang xấu hổ.
Bây giờ đâu phải lúc rối rắm vì mấy chuyện nhỏ này, hơn nữa cũng không làm thật, chỉ là đụng tới con chym cách quần lót thôi. Phương Việt mở miệng muốn khuyên Ngô Giang đừng nghĩ nhiều, giữ mạng sống quan trọng, lại không ngờ rằng Ngô Giang nói trước: “Phương ca, anh đừng đi, để em đi.”
“Cậu nói cái gì?” Phương Việt kinh ngạc nhướng mày, muốn phản bác. Hiện tại hẳn là nên suy xét đến việc đào tẩu, chẳng lẽ thật đúng là phải nghe theo mấy tên côn đồ nói? Dù sao thương pháp họ cũng không chuẩn, cùng lắm thì trốn đến chỗ xa xa chút.
Ngô Giang bắt lấy tay Phương Việt, ánh mắt kiên định: “Nói ngắn gọn, cần có người đi đóng cửa, nếu không zombie vào càng ngày càng nhiều, ai cũng trốn không thoát. Chỉ có em đi,” cậu nhẹ nhàng cười, “Dù sao em cũng đã bị cắn, không kém lần này.”
Không được! Phương Việt trở tay bắt lấy cậu, còn muốn ngăn cản, lại bị Ngô Giang ôm chặt. Chàng trai miệng tiến đến bên tai Phương Việt, đè thấp âm lượng, dùng khí thanh nói: “Phương ca, nếu như anh về sau có thể gặp được cha mẹ em, nói cho bọn họ biết, em vẫn ổn.”
Phương Việt: “Muốn đi thì cậu tự đi mà nói!”
Mặt sau tên côn đồ nghe không rõ hai người đang nói cái gì, còn tưởng rằng bọn họ đang trốn tránh trách nhiệm. Mắt thấy zombie sắp nơi này, rốt cuộc không kiên nhẫn: “Quản là ai đi! Chạy nhanh!”
“Phương ca, đừng kích động.” Ngô Giang vỗ lưng Phương Việt, tựa ở trấn an. Dừng một chút, thanh âm lại nhỏ vài phần, “Em. Còn nữa, ta vừa rồi……” Cậu tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc chưa nói ra được. Chỉ nhếch miệng cười —— nụ cười bình thản, sau đó đẩy mạnh Phương Việt ra, một mình chạy vào giữa đàn zombie.
“Ngô Giang!”
Ngô Giang nghênh đón zombie, tay cậu bị quái vật cuốn lấy, chân bị bám lấy, nhưng vẫn dùng sức lực ngược dòng chạy lên. Vô số những hàm răng dính thịt người chĩa răng nhọn cắn xé thân thể người trẻ tuổi đầy sức sống. Đám quái vật rõ ràng không tiêu hóa kịp, nhưng lại dị thường chấp nhất đối với sinh mệnh con người. Cho đến khi kẻ đó cũng biến thành đồng loại, chúng nó mới có thể mất đi hứng thú.
Hai tên đàn em thấy rốt cuộc có người đi đóng cửa, cũng không quản Phương Việt, nóng vội đuổi theo Long ca. Dưới chân Phương Việt như mọc rễ, không đuổi theo Ngô Giang, cũng không tránh ra, chỉ ngơ ngẩn mà nhìn chăm chú vào bóng dáng quen thuộc kia dần dần bị đám zombie vùi lấp.
Số zombie dần dần đều bị Ngô Giang dẫn đi, thay đổi đầu lung lay muốn đi bắt người. Ngô Giang càng tiếp cận cửa, số zombie quấn thân càng nhiều, rốt cuộc, thân thể hoàn toàn bao phủ trong một đàn zombie đông như biển.
“Ngô, Ngô Giang?” Ý thức Phương Việt ngư mất đi, thầm gọi tên của cậu, lại kêu to, “Ngô Giang!” Bước chân muốn đuổi theo cậu.
Anh đến tột cùng đang làm gì, sao lại trơ mắt nhìn thằng nhóc kia đi chịu chết như vậy!? Vậy mà lại để cậu bé ngốc nhếch kia gọi anh hai tiếng ‘Phương ca’, Phương Việt anh có tài đức gì xứng với cái chức vị anh này. Và thật buồn cười, nào có người anh nhìn thấy người em kết nghĩa chết mà không cứu!
Phương Việt lần đầu tiên gặp Ngô Giang là hồi năm nhất, amh điều chỉnh một tâm tình thật tốt để nghênh đón cuộc sống đại học. Quá trình thật thuận lợi, tất cả mọi người cho rằng anh là một nam sinh bình thường, không ai nghĩ tới anh lại có cái lịch sử đen như thế.
Anh vốn tưởng rằng mình sẽ không đánh nhau, kết quả khi thấy một nam sinh trung học khác bắt nạt một cậu nhóc yếu ớt hơn, vẫn nhịn không được ra tay. Những cậu học sinh trung học bạo ngược kia có điểm cực kỳ giống lúc trước của anh, Phương Việt cho rằng ở bọn hoi đã hoàn toàn bước lên trong đường trưởng thành, cần giúp cha mẹ chúng “Giáo dục” một phen. Mà cậu bé bị bắt nạt kia chính là Ngô Giang.
Ngô Giang lúc ấy năm ba cao trung, tương đối trạch, tuy rằng cao nhưng hình thể đơn bạc, tính tình lại quá tốt, ở lớp học cũng thường xuyên bị bắt nạy. Từ bị được Phương Việt cứu, cậu bé sùng bái chi tình, thao thao bất tuyệt liên miên không dứt, thường xuyên đi theo mông Phương Việt.
Phương Việt mới đầu có chút phiền phức, cảm thấy mình đánh một đám học sinh trung học mà thôi không cần thiết kinh tiểu quái như vậy. Nhưng nhân tâm luôn lớn dần lên, được người khác tôn kính tâm tình sẽ không hay cho lắm. Chút bất tri bất giác, anh bắt đầu tiếp nhận Ngô Giang. Nghe nói đối phương muốn rèn luyện thân thể, còn cố ý dạy cậu.
Mà khi một ai đã từng là học sinh trung học đều có thể là kẻ yếu bị bắt nạt, đối mặt mấy lần với quái vật lại dũng cảm tiến tới, lấy mệnh tương bác.
Còn anh, lại mẹ nó sợ tới mức chân mềm đi.
Phương Việt nhìn không thấy Ngô Giang ở đâu, bắt đầu nôn nóng, liền thấy đầu thanh niên từ trong đàn zombie xông ra. Trên người cậu bị cắn nhiều chỗ, miệng vết thương chảy máu không ngừng, thân thể tàn phá bất kham, cũng không biết là vì sao mà cậu có thể duy trì kéo cửa sắt xuống, thành công cách trở hai bên không gian.
Nhưng Phương Việt không tới kịp, giây tiếp theo liền thấy người con trai giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, cả người không còn sức lực, dọc theo cửa trượt xuống. Bên cạnh đám zombie đều nhào lên đi tận tình gặm cắn số thịt còn thừa.
“……”
A a.
Vậy anh đang làm gì?
Vì sao lại không ngăn cậu lại, vì sao lại khong đuổi theo cậu. Chờ thân thể Ngô Giang đã bị cắn máu tươi đầm đìa, mới hậu tri hậu giác muốn đuổi theo?
Này không phải sợ hãi đến mức hoang mang hay sao.
Phương Việt cảm thấy cơ bắp cả người đều không khống chế được run rẩy, trong lòng rầu rĩ, giống như bị áp xuống bởi một tảng đá lớn khiến thở không nổi.
Có zombie tới gần, anh cũng không phản ứng, cứ ngơ ngác nhìn ra phương xa. Ngoài cửa cuốn mành còn không ngừng truyền đến tiếng đánh bám riết không tha, zombie bên trong như cũ nhào tại chỗ ăn ‘cơm’.
Đám zombie từng bước một tiếp cận, tru lên nhào tới. Phương Việt nghiêng một bên thân tránh thoát, trở tay liền bổ vào nó một đấm. Zombie không cảm giác, theo quán tính đi phía trước vài bước, lại xoay người đánh về phía con mồi. Phương Việt không hề để ý tới, xoay người chạy, rốt cuộc chạy một cách vô định.
Bước chân anh thực trầm, trong lòng buồn bã, hô hấp dồn dập, đại não trống rỗng, không biết mình nên trốn đi nơi nào.
Long ca vốn định đi trước lấy băng đạn cùng súng dự phòng trong ống kho hàng, không ngờ tới nơi đó mới phát hiện cửa bị khóa trái, ra là những người dân chạy trước trốn vào.
“Mẹ nó, mở cửa!” Gã tức muốn hộc máu phá cửa, “Bằng không ông đây nổ súng!”
Bên trong có người không cam lòng yếu thế đáp lại: “Chúng tôi bây giờ cũng có súng, anh dám dám bắn, chúng tôi cũng dám!”
Đáng giận, một đám bạch nhãn lang!
Long ca lửa giận ngập trời, lại đạp mấy đá lấy uy hiếp, nhưng người bên trong căn bản không để tâm y, ngược lại đưa tới không ít zombie. Nam nhân nổ súng bắn bạo rớt mấy cái đầu quái vật, hướng bên trong mắng to: “Chúng mày con mẹ nó cứ chờ, xem tao có giết chết chúng mày không!”
Nơi này không thể ở lâu, zombie nhiều như vậy, đạn trong tay căn bản không đủ. Long ca nhớ tới phòng trữ kho vũ khí trước đó từng tịch thu, quyết đoán quyết định đi nơi đó —— chuyện tới hiện giờ chỉ có thể dùng vũ khí lạnh ngạnh kháng.
Giải quyết đám zombie ven đường, chờ ba người rốt cuộc đi vào, lại phát hiện bên trong đã có người ở. Long ca thấy rõ người này, giơ súng nhắm đầu: “Không phải bảo mày đi đóng cửa sao, dám chơi ông?”
Phương Việt cũng vừa đến, còn không có kịp khóa cửa, không ngờ sau đó có một vị khách không mời mà đến liền bước vào. Anh híp mắt, thanh âm khô khốc ám ách: “Đóng cửa, mày thực sự muốn lãng phí đạn ở trên người tao?”
Nghe vậy, Long ca cười lạnh: “Ác? Còn tưởng rằng chúng mày tình cảm thật tốt, thời khắc mấu chốt mới biết thế nào.”
Trái tim Phương Việt như bị hung hăng đâm một nhát, không đáp lời. Long ca dẫn đầu vào nhà, đàn em phía sau cũng đi theo vào, đằng sau còn đi theo cái cái đuôi —— là Tiền Giai Hảo.
Cô nơm nớp lo sợ nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Phương Việt mang khuôn âm trầm thì mất tự nhiên dời tầm mắt, lưu vào phòng gian góc ôm đầu gối ngồi xuống. Cô tuy ở một đám trước trốn xuống tầng một, nhưng vẫn không tìm được chỗ trốn tương đối an toàn. Người khác đều có đồng bạn có thể trợ giúp lẫn nhau, còn cô lại lẻ loi một mình.
Họ coi cô như con tép riu không làm được gì, bởi vậy không ai quản. Một tên đàn em muốn đóng cửa, lại thấy bạn mình đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, không kiên nhẫn nói: “Mày làm gì vậy, mau vào a!”
Đầu mào gà lúc này mới bừng tỉnh trong mộng, đạp một bước về phía trước.
“Thằng điên.” Tên kia cười nhạo, lưu loát đóng cửa cho kỹ, ngăn cách với lũ quỷ sói rợn tóc gáy ở ngoài kia.
“Mày không bệnh chứ?” Long ca không kiên nhẫn nhìn đầu mào gà, “Ngày hôm qua đã thấy không thích hợp, phản ứng thì chậm nói tiếng cũng quái, mày thành ông trẻ si ngốc hả?”
“Sao có thể chứ Long ca.” Một tên đàn em khác cười nói, “Nó có thể trẻ hơn so với anh sao.” Dứt lời đã bị ai đó ném một cây côn sắt, trúng vào đầu gối, tức khắc kêu thảm thiết thành tiếng.
Lỗ tai Phương Việt giật giật, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía cửa chính. Anh nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm kỳ quái, như là tiếng động cơ, nhưng sao có thể có người lái xe ở phía dưới.
“Ong ong ——”
Không phải ảo giác, tiếng vang càng lúc càng lớn, tựa hồ đang hướng về phía cửa. Những người khác cũng rốt cuộc phát hiện, không khí thả lỏng đột nhiên căng thẳng, sôi nổi khẩn trương nhìn chằm chằm cửa.
“Phanh!”
Cơ hồ muốn làm người hoài nghi mình hoa mắt hay không, một chiếc máy xe trọng hình trực tiếp phá cửa vào, đâm mấy con quanh thân bắn ra ngoài. Tiền Giai Hảo ôm đầu thét chói tai, Phương Việt Long ca đều đứng lên từ trên mặt đất, cảnh giác nhìn chằm chằm người tới.
Hoàn chương