“Cái gì.”
“Anh không suy nghĩ sao, địa vị của anh trong lòng lãnh đạo cao thế nào.” Trong mắt Trần Cảnh Tông dường như lập loè điểm điểm tinh quang, “Nếu ngay cả một tấm gương như anh còn phá vỡ quy định, về sau còn ai vào đây tuân thủ? Như vậy, doanh trại an toàn sớm hay muộn sẽ kết thúc.”
Lộ Tiếu tự nhiên hiểu đạo lý này. Cho tới nay, y đều vì ích lợi mọi người mà làm những mệnh lệnh cao nhất, tính cách thiết diện vô tư cũng thường xuyên làm người lên án. Y tin rằng chắc chắn mình không sai, nhưng khi tách ra khỏi người nhà, sau khi người vợ chết, y bắt đầu nghi ngờ cách làm của mình.
Bởi vì mặc kệ cứu bao nhiêu người, cũng không thể che dấu sự thương nhớ người vợ.
Lộ Tiếu vốn chỉ tính báo cho Bạch Phong, mà khi nghe Trần Cảnh Tông nói lại phản hiệu quả. Phương Việt là ân nhân cứu mạng con trai, lại nhiều năm quen biết. Y không nên lãng phí thời gian, mà nên dẫn anh trở về.
Ngay lúc Bạch Phong đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Phương Việt cơ hồ đã sắp phải quỳ xuống. Anh thề mình chưa từng chờ mong Bạch Phong xuất hiện như thế, cũng chưa từng ảo giác có đôi cánh thiên sứ xuất hiện sau lưng người này như thế.
“Anh tính ở đây qua đêm?” Bạch Phong nhìn lướt qua lũ zombie bị hai người hấp dẫn lại, “Thật là thú vị.”
Cậu ta một chút cũng không cảm thấy.
Phương Việt gãi gãi đầu, bực bội nói: “Đừng nói nữa, bị lừa một vố. Cậu nếu không tới, hôm nay tôi khẳng định sẽ chết ở đây.”
“Ha ha, cũng không thể làm anh chết được.” Phương Việt còn chưa kịp cảm động, lại nghe Bạch Phong tiếp tục nói, “Đã chết còn muốn tìm người chết cùng, phiền.”
“……” mày Phương Việt nhảy nhảy.
Lúc này, Bạch Phong bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu nhìn về phía đường lớn. Phương Việt cũng theo tầm mắt nhìn, cả không gian như tấm màn đen bao phủ, không có bất cứ thứ gì. Anh nhìn không ra đến tột cùng là có thứ gì xuất hiện, ngón cái chỉ hướng doanh trại an toàn: “Cậu có cách đi vào?”
Bạch Phong quay đầu lại: “Vậy anh nghĩ tôi ra bằng cách nào.” Dứt lời, cầm tay Phương Việt đặt lên trên vai, “Đi thôi.”
Trước mắt Phương Việt như hoa lên, không hề cảm giác được gì, cảnh sắc quanh mình cũng đã thay đổi. Zombie bị ngăn cách bởi một lưới sắt khác, người tuần tra cầm khẩu súng trong tay rốt cuộc an tâm nhìn lũ zombie.
Anh không thể tưởng tượng. Đây là dị năng? Tuy rằng nhiều lần thấy Bạch Phong sử dụng, tự thể nghiệm lại là lần đầu tiên. Quả là đặc biệt, trách không được tên kia đối mặt với dị hình cũng không kiêng nể gì, có loại năng lực này trong tay, còn có gì đáng sợ.
Anh nhìn về phía Bạch Phong, lại thấy đối phương mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm nơi ra vào đóng quân. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ, một lượng ô tô lớn dừng lại bên ngoài —— người tới là những người sống sót.
Dẫn đầu tiến vào là một đôi vợ chồng đỡ nhau vào, tiếp theo là những người nam nữ trẻ tuổi khác. Nhưng mục tiêu của Bạch Phong tựa hồ cũng không phải bọn họ, đợi họ rời đi rồi cậu ta vẫn đứng yên tại chỗ.
Vài phút sau, người tiến vào là một cô gái tóc ngắn đội mũ lưỡi trai, khác hoàn toàn với những người khác, cảm giác có chút giống với Bạch Phong. Cô nói chuyện với người đi theo vài câu, hai người cùng rời đi.
Phương Việt cảm thấy cô là người mà Bạch Phong đợi, đang muốn chứng thực, vừa thấy người bên cạnh đã không một bóng người, chỉ còn mặt đất trống trải cách không xa là tấm lưới ngăn cách đám zombie.
“Đã trễ thế này, còn ở đây loạn cái gì!” Lúc này một tuần tra viên xa xa đi tới, lạnh giọng quát lớn.
Phương Việt sợ bị nhận ra, xoay người vội vàng rời khỏi hiện trường. Anh phải đến tìm Lộ Tiếu, để hỏi vị trí phòng tìm người.
Ánh trăng vừa tỏ, tuy rằng trong doanh trại không có đèn đường nhưng vẫn có thể phân biệt phương hướng. Ánh trăng lạnh chiếu lên mặt đất, lưu lại bóng trên mặt đất.
Lúc qua chợ, Phương Việt không tự chủ được hướng mắt nhìn về phía khu dân cư. Buổi tối người đi lại rất ít, chỉ thấy ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện từ phía các túp lều.
Phương Việt ở đây hao phí thời gian cả ngày, giờ nhìn thấy, ký ức bị lừa lại rõ ràng vài phần, tâm tình càng thêm không tốt. Anh đang muốn nhanh bước chân, lại thấy đôi vợ chồng gặp hôm nay đang chậm rãi đi tới.
Tối như này còn đi thì chắc chắn không phải tản bộ.
Phương Việt không nghĩ nhiều, kéo dài một khoảng cách, lại phát hiện đôi vợ chồng dường như đang đi về phía mình. Anh cảm thấy kỳ quái, dứt khoát tìm nơi ẩn thân, xem bọn họ đến tột cùng chỉ là tiện đường hay đang theo dõi mình.
Hai vợ chồng từng bước tới gần, đi ngang qua chỗ trốn của Phương Việt, bước chân không ngừng, lập tức đến một khu nhà thuê, móc chìa khoá ra, tính mở cửa.
Xem ra hai người cũng không phát hiện ra anh. Nhưng Phương Việt lại cảm thấy càng kỳ quái, cõ chỗ ở tốt như vậy tại sao lại dựng lều ngốc ở đó.
Lúc anh đi thuê nhà, nơi ở rất thiếu thốn, người một nhà chỉ có thể có một nơi ở duy nhất. Nếu đôi vợ chồng này có chìa khoá phòng, chứng minh nơi này thật sự là nhà bọn họ.
Như vậy, căn lều đó khẳng định không phải là nơi ở của họ. Tên ria mép tuy rằng không hề lừa gạt, nhưng phòng tìm người đó nhất định là giả. Nơi đóng quân quản lý cực nghiêm, làm sao có thể trắng trợn lừa người khác như thế.
Huống chi Phương Việt sớm đã đưa đồ cho tên ria mép, cứ cho là tên ria mép cuối cùng nói không tìm được, họ cũng không thể lấy người như vậy.
Nếu không có nhân tố ích lợi, chẳng lẽ là đơn thuần không vừa mắt anh, muốn đuổi anh ra ngoài?
Chiếc chìa khoá xuay quanh tay của cô gái bị bắt lấy. Cô kinh ngạc nhìn về phía người tới, thấy đó là thiếu niên gặp lúc chạng vạng.
“Thật ngại quá, chúng ta có thể nói chuyện không.”
Trần Cảnh Tông không ngờ rằng mình không thể thành công khuyên Lộ Tiếu, ngược lại khiến y càng kiên định đi cứu Phương Việt.
“Chờ một chút, Lộ Tiếu!” Hắn giữ chặt Lộ Tiếu, khuôn mặt khẩn thiết, “Anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao. Nếu mọi chuyện bại lộ, anh nhất định sẽ bị cách chức, nói không chừng còn sẽ bị đuổi đi…… Hơn nữa Nhiên Nhiên cũng ở, anh muốn bỏ mặc kệ nó sao!”
Lộ Tiếu ban đầu còn mang khuôn mặt nhàn nhạt, nghe thấy tên con trai mình, tựa hồ có chút rung động. Trần Cảnh Tông nhìn ở trong mắt, trong lòng biết mình đã đánh đúng chỗ.
Một phần đúng là hắn có lo lắng cho Lộ Tiếu, nhưng còn một nguyên nhân nữa là, không thể để Phương Việt trở về. Hắn vất vả lắm mới khiến Phương Việt không thể về, việc không để bỏ dở giữa chừng được.
Thế nhưng Phương Việt thật đúng là không cô phụ sự chờ mong của mình, giống như quá khứ đó, anh ta cũng khiến hắn phải nhọc lòng bao nhiêu
Trần Cảnh Tông cũng không ngờ tới kế hoạch lại có thể tiến hành thuận lợi như thế.
Cái gọi là mượn đao giết người, nếu không thể tự mình động thủ với Phương Việt, cũng chỉ có thể mượn sức mạnh của người khác, hơn nữa sẽ không làm người khác hoài nghi đến mình.
Ngẫu nhiên biết việc Phương Việt tìm người từ Lộ Tiếu, trong lòng Trần Cảnh Tông bắt đầu tính toán, quyết định lợi dụng thời điểm này đuổi anh ta đi —— không có vũ khí và phương tiện giao thông, chung quanh lại toàn là dị hình, tên kia có phúc lớn mạng lớn cũng không thể tránh được hoạ một kiếp.
Nưng hắn đã đến chậm một bước, tên ngu ngốc ở phòng tìm người đã đưa địa chỉ báo cho Phương Việt. Hắn vì thế tương kế tựu kế, trước hối lộ lão bản giả ngu làm lơ Phương Việt, lại tìm được cha mẹ Ngô Giang, đưa bọn họ đến chỗ ở khác.
Điều Phương Việt không biết chính là, một đôi vợ chồng lớn tuổi, nếu không thể mạo hiểm ra ngoài thì sao có thể sinh tồn, cũng chỉ có thể ở trong doanh trại làm việc, ban ngày đương nhiên không nhàn rỗi.
Trần Cảnh Tông rất nhanh đã điều tra rõ nơi làm việc của đôi vợ chồng, cũng an bài cho bọn họ chỗ ở tốt —— không có ai lại đi cự tuyệt miếng bánh ngọt từ bầu trời rớt xuống. Thế nhưng hai người nọ nói là có vật cần lấy, nên cần trở về lấy.
Vì phòng việc Phương Việt sẽ gặp được hai người họ, Trần Cảnh Tông đành phải để hai người đến sống ở phía trước, sau đó tìm một đôi vợ chồng khác, hứa phân cho chút đồ ăn, bảo họ ở căn lều này một thời gian.
Sau đó thuận lý thành chương, để Phương Việt phải đến phòng tìm người tìm tên lừa đảo kia tính sổ. Người nọ làm cũng không tồi, cố ý chọc giận Phương Việt, nháo nháo lớn đến gà bay chó sủa.
Không bao lâu, tên kia sẽ trở thành một thành viên trong đàn zombie, bị xé rách, bị nhấm nuốt, kêu gọi cầu cứu lại không người trả lời, lẻ loi hiu quạnh mà chết thảm, nếm đủ sự đau đớn kiếp trước của hắn.
Trong lòng Trần Cảnh Tông vừa nghĩ, trên mặt lại là tình thâm ý thiết. Hắn nhẹ nhàng buông tay Lộ Tiếu ra, chạm đến đầu ngón tay của người đó, mi mắt rũ xuống, chỉ thấy hàng lông mi đậm: “Anh mắng tôi ích kỷ cũng được, nhưng tôi không muốn để anh mạo hiểm. Mà…… anh cũng nên vì con trai. Anh không còn nữa, ai có thể chăm sóc nó? Chẳng lẽ lại để nó bôn ba với anh?”
Lộ Tiếu ngẩn người, nghiêng đầu đi, dường như không dám nhìn Trần Cảnh Tông. Trước chỉ cảm thấy người con trai này có gương mặt thanh tú, giờ lại thấy ôn nhu động lòng người, mà có chút gì đó không giống đàn ông.
Y vì việc công tác, tiếp xúc rất nhiều loại người, bởi vậy không có ác cảm với đồng tính luyến ái, nhưng cũng cảm thấy cách xa, không nên có thâm giao. Mà không biêt co phải do y quá đa nghi hay không, nhưng y thấy người này dường như có tiếp xúc thân thể với y.
Trươc kia không nghĩ nhiều nhưng khi biết Trần Cảnh Tông là người như thế nào, cũng không thể trách y đa tâm.
Trần Cảnh Tông cảm thấy Lộ Tiếu như đang dao động, đến trước một bước, cách y càng gần: “Lộ Tiếu……”
“Trần Cảnh Tông!”
Còn chưa dứt lời, đã bị người nọ đánh gãy. Một sự phẫn nộ không biết tên xuất hiện từ đằng sau, cả gai cùng nhìn lại, Phương Việt – người vốn bị đuổi đi không biết khi nào đang đứng đó.
Lộ Tiếu ngẩn ra, sau đó là vui vẻ, trong lòng khẽ buông lỏng một hơi: “Phương Việt, sao cậu trở về được.”
Trần Cảnh Tông giật mình nói không ra lời. Tại sao lại như vậy, hắn rõ ràng tận mắt nhìn thấy những thủ vệ đó đuổi người này ra ngoài, sao không bao lâu lại lông tóc vô thương trở lại?
Chuyện này không thể, cổng vào doanh trại ở một góc khác, lại là nơi trọng binh gác, anh ta không thể có đủ thực lực để trở về.
Phương Việt chạy đến gần hai người, túm chặt cánh tay Trần Cảnh Tông kéo đi: “Xin lỗi, chờ lát nữa lại nói, cho tôi mượn tên này một chút.”
Trần Cảnh Tông nào chịu, liều mạng muốn đẩy anh ra: “Buông tôi ra! Tôi cùng anh không co gì để nói!”
Nhưng Phương Việt lại mắt điếc tai ngơ, chỉ kéo hắn đi.
“Đừng đụng vào tôi! Tên chết tiệt nhà anh!” Trần Cảnh Tông liều mạng giãy giụa, cơn giận giữ đổ xuống đầu Phương Việt không được đành đưa ánh mắt cầu cứu cho Lộ Tiếu.
Lộ Tiếu nhìn đôi mắt vô tội linh linh kia, trong lòng run lên, quay đầu đi —— tình lữ cãi nhau, vẫn nên để bọn họ tự mình giải quyết đi.
Hoàn chương