Phương Việt sau một lúc lâu không lên tiếng, Trần Cảnh Tông nóng nảy: “Anh không tin tôi? Tôi nói thật!”
Phương Việt dài thở dài một hơi, cỗ vỗ ót: “Ừ, tôi đã biết.”
“Vậy ý anh là……”
“Chuyện tới hiện giờ, lại phiền phức, những cái đó cũng không có ý nghĩa.”
Rối rắm? Trần Cảnh Tông sửng sốt, cảm thấy lời nói ấy là nói cho mình nghe. Không rối rắm, đúng…… Đó là bởi vì Phương Việt không chịu thương tổn gì, mới dám nói như thế. Nếu anh ta giống hắn, chịu đủ thống khổ mà chết, còn đối xử thoải mái với kẻ thù như thế không?
Tóm lại, nếu Trần Cảnh Tông thẳng thắn xin lỗi, quan hệ hai người quả không hề xấu hổ giống như trước nữa. Phải nói thái độ Phương Việt vẫn chưa biến, chỉ cần Trần Cảnh Tông không âm dương quái khí đi tìm phá, không khí sẽ hài hòa rất nhiều.
“Không có nước.” Phương Việt đóng thùng xe. Cứ việc lần nữa tiết kiệm, nhưng cho đến khi tới thành phố H, cũng sẽ dùng hết một bình nước. Hiện tại bên trong chỉ còn một bình plastic trống rỗng.
Giờ các cửa hàng quanh đây đã bị lấy hết, đừng nói là nươc sạch, ngay cả bình đồ uống cũng không có. Mà trung tâm thành phố – nơi mà người sống sót không muốn vào nhất, họ chỉ có thể lấy ở xung quanh ngoại thành chứ không dám vào.
“Hết cách, chỉ có thể vào thành.” Phương Việt thăm dò ghế điều khiển, “Xăng đâu.”
Lộ Tiếu nhíu mày: “Sắp thấy đáy.”
“Chậc.” Thật là họa vô đơn chí.
Bọn họ từ phụ cận tìm được một tấm bản đồ thành thị, mở ra xem, tra tìm vị trí trạm xăng dầu gần nhất, lại phát hiện nằm cách rất xa trung tâm thành phôd.
“Có đến trạm xăng dầu được không.”
Lộ Tiếu hơi suy tư, lắc đầu: “Không được, trên đường sẽ hết.”
Thương nghị xong, hai người quyết định chia làm hai tổ, một tổ đi trạm xăng dầu tìm, một tổ khác đi trung tâm thành phố, xe ngừng ở tại chỗ. Vốn dĩ, là Lộ Tiếu và Trần Cảnh Tông một tổ, Bạch Phong Phương Việt một tổ. Nhưng Trần Cảnh Tông nghe xong, lại có ý kiến khác.
Lộ Tiếu cùng Trần Cảnh Tông đều đã tới nơi này. Người trước là bởi vì đi công tác, người sau còn lại là du lịch. So sánh thì xem ra hai người quen biết nơi này hơn hai người còn lại. Bởi vậy, Trần Cảnh Tông muốn Phương Việt một tổ, Bạch Phong và Lộ Tiếu, miễn cho hai người đừng lạc đường. Cho dù có bản đồ, để nhận biết đường cũng chậm trễ thời gian, còn phải cẩn thận dị hình quanh mình.
Hắn rất biết dùng ngôn từ chuẩn xác, nghe xong Lộ Tiếu và Phương Việt hai mặt nhìn nhau, đang định đồng ý, lại nghe Bạch Phong nói: “Mi định đán chủ ý quỷ gì.”
Trần Cảnh Tông ngẩn ra, hơi có chút sinh khí: “Cậu dựa vào cái gì nói như vậy?”
“Mi rất kỳ quái, trở nên tốt đột xuất. Phương Việt cũng là cái tên ngu ngốc, có ngốc mới tin mi.”
Người bị điểm tên thì sửng sốt, đây là nằm cũng trúng đạn hả, anh có chiêu ai chọc ai. Huống chi so với câu tin tưởng Trần Cảnh Tông, không bằng nói chỉ là không muốn phiền phức, thái độ của anh rất bình thường.
“Chuyện này không liên quan, huống chi tôi chỉ là áp dụng phương pháp hợp lý nhất.” Trần Cảnh Tông cố nói.
Nhìn Bạch Phong còn muốn nói gì, Phương Việt giành trước một bước mở miệng: “Được rồi, cứ như vậy đi. Hai người chúng ta thật không biết đường, có người đưa sẽ tốt hơn.”
Bạch Phong lộ ra biểu cảm kỳ quái: “Anh đồng ý?”
Phương Việt gật đầu.
“Một khi đã như vậy,” Bạch Phong nhìn Trần Cảnh Tông nói, “ta đi với mi.”
Trần Cảnh Tông ngẩn người, kinh hoảng lắc đầu: “Tôi rất sợ cậu, cậu lần trước còn không phải……”
“Sợ cái gì.” Bạch Phong tới gần một bước, “Dù sao mi tùy thời có thể chạy trốn vào không gian khác, không phải sao.”
Trần Cảnh Tông mân mân môi, chết không chịu nhả ra, cũng không đáp lời.
“Bạch Phong, đủ rồi.” Phương Việt ngăn cách giữa bọn họ, lại sát vào vỗ vỗ vai cậu thanh niên, đè thấp âm lượng, “Tôi sẽ cẩn thận, đừng nghĩ nhiều.”
Phương Việt ngoài miệng còn thở nhẹ lên tai của Bạch Phong. Tai cậu giật giật, đột nhiên che nó rồi kéo ra khoảng cách, hai tai phiếm hồng. Nhưng cậu cũng không hiểu đây có ý nghĩa gì, chỉ là không thể tưởng tượng mà trừng lớn đôi mắt.
Phương Việt thấy đối phương chạy như chối chết, không hiểu sao mình lại làm thế. Nhìn bàn tay trống không thì nhẹ buông xuống.
Cuối cùng vẫn đi theo Trần Cảnh Tông, hình thành một tổ hợp khác. Lộ Tiếu Bạch Phong đi trung tâm thành phố, hai người Phương Việt thì đi trạm xăng dầu.
Bởi vì vừa xảy ra chuyện không vui, giữa hai người sinh ra một loại ngăn cách, một đường không nói gì. Trần Cảnh Tông vẫn luôn đợi Phương Việt bởi vì Bạch Phong vô lý cản mình sau đó xin lỗi, nhưng cho đến khi đến trạm xăng dầu, Phương Việt mới nói một câu không liên quan: “Phân công hành động thôi. Nếu gặp được trùng quái không cần dùng lửa, đầu tiên dẫn chúng ra ngoài.” Nói xong, liền cầm vũ khí dẫn đầu chạy vào phòng trực ban, để lại Trần Cảnh Tông mang tâm tình không vui ngồi đó.
Vừa mở cửa, liền ập vào cổ tro bụi ngay trước mặt, mang theo mùi gay mũi và mùi mốc lâu ngày. Như lâu dài chưa từng sử dụng, góc mạng nhện giăng đầy, kết rêu xanh thậm chí bò dài trên mặt đất.
Trong phòng trực ban có một cái xác khô, xác chết bị dập, nhìn không rõ dung mạo, thậm chí ngay giới tính cũng không phân biệt nổi. Phần móng tay đầy ruồi nhặng ong ong bay. Nhìn không khác gì đầu của một đứa trẻ mọc ra ở thân thể khác.
Đây không phải trường hợp ghê tởm nhất, Phương Việt nếu thấy đúng là zombie thì sẽ nhổ đầu nó ra. Mà hiện tại lại chỉ che mũi nhíu mày, làm lơ đi tìm kiếm thùng xăng.
Bên ngoài rõ ràng là ban ngày, phòng trực ban có ánh sáng ảm đạm. Nơi nào cũng đã tìm kiếm qua, lại không có thùng xăng. Còn có quầy chính là chưa tìm, nhưng có khóa, Phương Việt lăn lộn nửa ngày cũng không mở ra.
Anh quét một vòng trong phòng, cuối cùng đem tầm mắt rơi xuống trên người thi thể. Ngồi xổm xuống đi ngừng thở tìm kiếm túi, lại chỉ lấy ra thứ chất lỏng ghê tởm. Ở trong đầu còn có mấy con dòi nhỏ vì hành động của Phương Việt mà hoàng sợ, chui lung tung từ mũi vào miệng rồi ngược lại. Thoáng chốc, miệng mũi chen đầy một đống sinh vật màu trắng mấp máy.
“——”
Phương Việt không tìm được, đang định đứng dậy, lại chú ý miệng thi thể có chút không thích hợp. Có thanh kim loại hướng ra ngoài, bên trong ánh lên ánh kim sáng loá.
Anh thử thăm dò đưa tay vào lấy, ngón tay xuyên qua đám dòi lấy được chiếc chìa khóa. Mấy con dòi quấn lên ngón trỏ Phương Việt, muốn bò lên trên, lại bị Phương Việt vuốt rơi lả tả trên mặt đất.
Phương Việt không biết đây có phải chìa khoá của quầy chính không, thử mở ra, vừa lúc thích hợp. Anh giật mình, chìa khóa nhẹ nhàng xoay chuyển —— “cạch cạch”, cửa mở.
Cửa có lẽ bị rỉ sắt, phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” rất lớn. Nhưng mà, chờ thấy rõ thứ bên trong, Phương Việt lại ngơ ngẩn —— không phải thùng xăng, cũng không phải bất luận vật phẩm gì, mà là một người sống sờ sờ. Người nọ co thân mình ngồi ở trong ngăn tủ, cũng không khô gầy, l sắc mặt hồng nhuận, nhìn rất khỏe mạnh. Nhưng hai mắt lại tử khí trầm trầm, giống như mất đi sinh khí.
Một người, không biết vì sao bị khóa trái ở quầy chính, cũng không biết bị khóa bao lâu, tỷ lệ tồn tại còn có bao nhiêu lớn?
Phương Việt không dám tùy tiện tiếp cận, đóng cửa sắt coi như cái gì cũng chưa thấy. Nhưng mà dự cảm bất ổn, người đó bắt đầu phập phồng bọt khí, đồng phát ra liên tiếp thanh âm “Lộc cộc” quen thuộc.
Dựa! Hai tay Phương Việt lanh lẹ đóng sầm cửa sắt, xoay người chạy ra ngoài. Cửa không biết khi nào đã khép lại, anh vặn nắm tay, thế nhưng hoàn toàn không lay chuyển được —— cửa bị khoá, vô luận đá kéo hay đẩy, đều không thể mở được.
Khi quay đầu lại, thấy hắc trùng rậm rạp từ khe hở chui ra, chạy cực nhanh triều tới gần bên này. Phương Việt không suy nghĩ định lấy bật lửa ra, lại nhớ tới nơi này là trạm xăng dầu, không cẩn thận sẽ khiến nó nổ mạnh. Nhưng tình hinh trước mắt nên làm gì bây giờ? Nếu cửa mở bình thường, còn có thể dẫn ra ngoài đối phó, nhưng hiện tại……
“Phương Việt, bên trong làm sao vậy?” Lúc này, thanh âm Trần Cảnh Tông từ bên ngoài truyền đến.
“Có dị hình, mau giúp tôi mở cửa này!” Khi nói chuyện, đã có mấy con sâu bò lên trên giày Phương Việt. Anh rung chây vẩy chúng, xoay người nhảy lên mặt bàn.
Bên ngoài không biết ở bận việc gì, nửa ngày cũng không có động tĩnh. Hắc trùng đã lên đến mặt bàn, Phương Việt lùi không thể lùi, cắn răng một cái: “Tôi phóng hỏa, cậu cẩn thận!”
Dứt lời, liền lấy bật lửa trong tay bật lên ném ra ngoài. Nháy mắt ánh lửa nổi lên, nhóm sâu rất nhanh chết hàng rạp. Nhưng nơi này vô cùng nhỏ hẹp, nơi này lại nhiều đồ gỗ, mà tệ nhất chính là, chiếc bàn cũng bằng gỗ.
Tóm lại, hác trùng bị ánh lửa làm cho hoảng sợ, cũng bám vào những vật quanh đó, nhanh chóng tản ra tạo thành một vùng lớn. Phương Việt đành phải nhảy xuống bàn, cánh tay không cẩn thận quệt qua ngọn lửa. Nhưng anh vẫn thản nhiên không để ý, tiếp tục tông cửa.
Lúc này, Trần Cảnh Tông ở ngoài hô lớn: “Vô dụng, tôi phá cửa rồi, anh sẽ không ra được đâu.”
Phương Việt sửng sốt vài giây, ngay sau đó áp lực không nhịn được dồn lên đại não. Có khó hiểu, có thất vọng, mà càng nhiều lại là tức giận. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Trần Cảnh Tông! Cậu rốt cuộc có ý gì!”
“……” Bên ngoài trầm mặc trong chốc lát, lát nói, “Đây là báo thù.”
“Ha?” gân xanh Phương Việt bạo khởi, mồ hôi trên trán chảy xuống không ngừng.
“Anh không hiểu đâu.” thanh âm Trần Cảnh Tông trở nên bén nhọn và thống khổ, “Anh mang cho tôi đau xót, cho dù là giết anh cũng không thể giải được mối hận này!”
Phương Việt thật sự không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì thương thiên hại lí, mới khiến hắn theo đuổi đến khi mình bỏ mạng mới đủ.
“A, tôi không hiểu, cậu đang nói gì thế làm sao rôi hiểu!” Phương Việt vừa nói vừa hung hăng tông cửa, “Cho nên mấy ngày nay cậu mới như thê, để tôi mất cảnh giác?”
“Tôi không muốn giải thích cái gì, anh chỉ cần biết, hôm nay hết thảy, đều là thứ anh phải nhận.” sắc mặt Trần Cảnh Tông âm lãnh phun ra mấy lời, liền cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Vốn dĩ hắn không muốn thực hành kế hoạch sớm như vậy, ít nhất cũng nên chờ Phương Việt tin tưởng mình một chút. Huống chi vừa bị Bạch Phong hoài nghi, nếu lập tức động thủ, sẽ bị dâm xuyên người ngay lập tức. Bất quá, sau khi anh mở ra nơi có chứa dị hình, hắn liền thay đổi ý tưởng.
Vài phút trước, Trần Cảnh Tông thuận lợi tìm được thùng xăng, tính toán đi thông tri cho Phương Việt, lại vừa lúc thấy một màn này. Bất đồng của Phương Việt chính là, Trần Cảnh Tông bởi vì cùng gia đình dị hình kia sinh hoạt mấy buổi, cho nên liếc mắt một cái liền phân biệt ra xuất sữ thứ đồ đó như thế nào, vì thế tương kế tựu kế, phá hủy đường chạy của Phương Việt.
Tuy rằng vừa cùng Bạch Phong xảy ra xô xát, nhưng lại nghĩ rằng, nếu muốn xoá bỏ mọi hiềm nghi mà tạm thời bất động, như vậy lập tức động thủ, co khi lại ngẫu nhiên thoát. Đây hết thảy đều là ý trời, hắn bất quá chỉ là mở một con đường mà thôi.
Cho nên khi phát hiện ra cơ hội, Trần Cảnh Tông cơ hồ không do dự, hành động đâu vào đấy. Vô luận Phương Việt bị sâu ăn tươi, hay chết vù vụ nổ mạnh, đều không phải do hắn việc làm, hoài nghi cũng hoài nghi không đến hắn. Sở dĩ không lập tức rời khỏi, chính là lo lắng Phương Việt vận cứt chó quá mạnh, xử lý sâu, lại bình yên vô sự.
Cho nên, trừ phi tận mắt nhìn thấy Phương Việt lâm vào tuyệt cảnh, hắn sẽ không an tâm rời khỏi.
Hoàn chương