Triệu Hành là một VJ, từng quay ít nhất năm game show có lớn có nhỏ, từng gặp phải đủ loại tình huống, nhưng lần này, anh chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng sắp ngừng đập luôn.
Chỗ Từ Lạc Dương ngồi bị một tấm sắt đã gỉ sét chặn lại, bởi vì từ trên cao rơi xuống, lại còn trực tiếp rơi thẳng xuống phía trên đường ống, nên gỉ sét màu đỏ sậm bắn tung tóe.
Triệu Hành ngớ người mấy giây rồi mới kịp phản ứng lại: “Từ Lạc Dương ——”tiếng đầu tiên anh gọi, vì hoảng sợ nên gần như nghẹn ngào, nhưng lúc anh vội vàng bước tới, thì nhìn thấy có người tốc độ còn nhanh hơn cả anh —— là Thích Trường An.
Lúc tấm sắt rơi xuống, Giang Lưu và Thích Trường An đứng cách chỗ đó không xa lắm, trơ mắt nhìn thấy tấm sắt trực tiếp nện xuống chỗ Từ Lạc Dương, cậu ta hốt hoảng cùng Thích Trường An chạy tới, nhìn thấy sắc mặt đối phương, cậu ta mở miệng, nhưng theo bản năng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Nhảy mấy bước lên đường ống thật lớn, Thích Trường An đi tới cực nhanh, anh ngồi xổm người xuống, giơ tay hất tấm sắt đi. Hai tay anh không ngừng run rẩy, lúc mười ngón dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết lên, vẻ mặt thì càng tái xanh đi. Giang Lưu và Triệu Hành chạy tới theo, vội vàng giúp đỡ.
Chỉ nghe ‘leng keng’ một tiếng, tấm sắt bị ba người nhấc lên, ném xuống bên cạnh. Tiếp đó bèn nhìn thấy Từ Lạc Dương nằm trên mặt đất, phần lớn cơ thể đều được đường ống cỡ lớn che khuất. Nhưng lúc nhìn thấy máu tươi đỏ sậm trên mặt đất, một chút huyết sắc cuối cùng còn lại trên mặt Thích Trường An cũng nháy mắt biến mất.
Giang Lưu lắp ba lắp bắp: “Anh Từ hình như… vẫn còn tỉnh?”
Lúc này, Từ Lạc Dương từ trong khe hở dưới đường ống từng chút từng chút chui ra, mới vừa đứng lên, đã bị Thích Trường An dùng sức ôm vào trong ngực. Cậu một tay cầm giấy một tay cầm bút liếc nhìn tấm sắt ở bên cạnh, con ngươi co rút, cổ họng khô khốc, nhưng vẫn nhanh chóng giải thích: “Lúc giải câu đố, bút lăn xuống dưới đường ống, em bò vào đó kiếm. Sau đó bèn nghe thấy một tiếng ‘loảng xoảng’, không biết xảy ra chuyện gì, nên không dám nhúc nhích.”
Giang Lưu điên cuồng vỗ ngực: “Không có chuyện gì là được rồi không có chuyện gì là được rồi, tụi em thật sự sắp bị hù chết rồi! Đây là chỗ quỷ quái gì thế chứ!”
Từ Lạc Dương không còn lòng dạ nào để nói chuyện nữa, cậu rõ ràng cảm nhận được cánh tay Thích Trường An ôm cậu càng ngày càng chặt, xương cốt toàn thân đều đau đớn, nhưng cậu không giãy giụa, cũng không cử động.
Nghe tiếng hít thở vẫn mang theo run rẩy ở bên tai, Từ Lạc Dương cố gắng hết sức đè ép nỗi sợ hãi của mình xuống, nhỏ giọng an ủi: “Trường An, em không sao, thật sự không bị đập trúng. Cái bút này đã cứu em, tụi mình về thờ phụng nó nhé, dù sao nó cũng coi như là ân bút cứu mạng em, đúng không ——”
“Bị thương ở chỗ nào rồi?” Giọng Thích Trường An hơi nghẹn ngào, âm cuối cũng vẫn còn run.
“Cẳng chân.” Nghe thấy Thích Trường An hỏi, Từ Lạc Dương nhanh chóng trả lời. Lúc đó cậu nằm bò trên sàn nhà gian nan đi tìm bút, bèn nghe thấy một tiếng ‘loảng xoảng’ thật lớn, trên cẳng chân lộ ra bên ngoài lập tức truyền đến một cơn đau nhức. Mãi đến tận ban nãy, sau khi đứng lên nhìn thấy tấm sắt, cậu mới biết, chắc là bị vụn sắt bay ra ngoài quẹt bị thương.
Cậu vừa mới trả lời xong, đã nhìn thấy Thích Trường An nửa quỳ trước mặt cậu, giúp cậu xắn ống quần rộng rãi màu đen lên.
“Em lau cho!” Giang Lưu cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn thấy vết thương lộ ra sau khi ống quần Từ Lạc Dương được xắn lên, cậu ta hít sâu một hơi: “Hai miệng vết thương khá lớn, còn có mấy chỗ bị trầy da nữa!”
Thích Trường An tỉ mỉ kiểm tra vết thương, rồi lại từ trong balo do tổ chương trình phát lấy ra một cái khăn lông màu trắng tiến hành xử lý khẩn cấp: “Đau không?”
“Đau.” Từ Lạc Dương trả lời một tiếng.
“Vết thương rất dài, cũng rất sâu, tấm sắt đã bị gỉ sét, anh dẫn em tới bệnh viện ngay.” Nói xong, Thích Trường An xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt Từ Lạc Dương: “Nào.” Sau khi Từ Lạc Dương nằm úp sấp trên lưng anh, Thích Trường An cẩn thận tránh khỏi vết thương của cậu, cõng người lên, đi nhanh ra ngoài.
Triệu Hành và Giang Lưu đều không dám nói nhiều, chỉ theo ở phía sau đi ra ngoài. Lúc này, đạo diễn Văn nghe tin bèn vội vội vàng vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh Thích Trường An cõng Từ Lạc Dương, xác định người còn tỉnh, vội vã nói: “Lạc Dương vẫn ổn chứ? Đã không có chuyện gì lớn, vậy nếu như phóng viên hỏi ——”
Đối diện với vẻ mặt cực kỳ lạnh của Thích Trường An, đạo diễn Văn theo bản năng mà im lặng, bước sang bên cạnh một bước, không dám nói ra nửa câu sau.
Trực tiếp lái xe đưa Từ Lạc Dương tới bệnh viện Ưu Lập, dọc đường Thích Trường An cực kỳ căng thẳng, tốc độ xe cũng cực kỳ nhanh. Từ Lạc Dương phủ tay mình lên mu bàn tay Thích Trường An: “Trường An, em hơi say xe.”Mới vừa nói xong, tốc độ xe rõ ràng chậm lại, Từ Lạc Dương ở trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đến bệnh viện, bác sĩ bắt đầu kiểm tra vết thương, Từ Lạc Dương quay đầu, giơ tay ra với Thích Trường An: “Xử lý vết thương chắc chắn sẽ rất đau.”
Thích Trường An duỗi bàn tay lạnh lẽo của mình ra nắm chặt lấy tay cậu, nhỏ giọng nói: “Đau quá thì nhéo anh.”
Thấy anh cuối cùng cũng nói chuyện, Từ Lạc Dương cong mắt cười, làm khẩu hình miệng: “Không nỡ.”
Cậu vẫn giữ tư thế nắm tay Thích Trường An không cho anh rút ra, cúi đầu nhìn thẻ công tác trên áo blouse của bác sĩ, Từ Lạc Dương nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Chu, vết thương của cháu có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng lắm, nhưng cho dù là vết thương lớn hay vết thương nhỏ, bên trong đều sẽ còn lại gỉ sắt, tôi sẽ cho cậu một liều thuốc tê, xong lại thêm một mũi uốn ván nữa. Mấy ngày nay cậu còn phải nhớ uống thêm một ít thuốc, chú ý chứng viêm. Cũng phải cẩn thận, đừng đụng nước, đừng vận động mạnh, cũng nên ít đi lại.” Bác sĩ Chu đỡ kính mắt của mình: “Lát nữa tôi sẽ bảo y tá đưa cho cậu một tờ danh sách những việc cần phải chú ý, cậu chiếu theo đó mà làm.”
Từ Lạc Dương gật đầu liên tục: “Cảm ơn ngài.” Nói xong, cậu vừa mới ngẩng đầu lên nhìn Thích Trường An, bèn nghe thấy đối phương mở miệng nói: “Bác sĩ, làm phiền ngài nhẹ một chút, em ấy sợ đau.”
Mũi chua xót, Từ Lạc Dương cũng không sửa lại rằng cậu tiêm thuốc tê, nên hoàn toàn không cảm thấy đau, mà chỉ giật giật ngón tay, ngón út quấn lấy tay Thích Trường An, nhẹ nhàng lắc lắc.
Thích Trường An duỗi ra một cái tay khác, cực kỳ ôn nhu xoa tóc Từ Lạc Dương, sau đó đè đầu cậu vào trong lồng ngực mình: “Đừng nhìn.”
Xử lý xong vết thương, trên trán Từ Lạc Dương đã đổ một tầng mồ hôi, sau khi bác sĩ dặn dò mấy câu, thì dẫn theo y tá bưng khay đựng dụng cụ chữa bệnh đi ra ngoài.
Chờ cửa đóng lại, Từ Lạc Dương mới cố gắng mỉm cười nói: “Mặc dù đã gây tê, nhưng nghe thấy tiếng của cái kẹp và kim khâu, thì vẫn luôn cảm thấy vết thương rất đau. Em bèn lặng lẽ ở trong lòng niệm《Dịch cân kinh》, nghĩ rằng, không chừng thật sự sẽ có hiệu quả tẩy gân phạt tủy!”
Thích Trường An chỉnh lại tóc rối trên trán cậu: “Náo Náo.”
“Hả?”
“May mà em không có chuyện gì.” Nói xong, anh giống như là không kiềm chế nổi nữa, tựa đầu lên vai Từ Lạc Dương, khàn giọng lặp lại: “May mà em không có chuyện gì, may mà…”
Nụ cười của Từ Lạc Dương vụt tắt, cậu giơ tay lên, ôm lấy Thích Trường An: “Ừm, em thật sự không có chuyện gì. Vết thương trên chân chẳng mấy chốc sẽ đỡ, đừng lo.”
Lúc Trịnh Đông vội vàng chạy đến, Từ Lạc Dương đã nằm trong phòng bệnh đơn uống nước hoa quả rồi. Vốn cậu cảm thấy vết thương của mình cũng chẳng nghiêm trọng lắm, không cần chiếm một cái giường, nhưng Thích Trường An kiên trì, nên cậu không bướng bỉnh nữa.
Trong lòng cậu hiểu, lần này thật sự đã dọa đến Thích Trường An, làm thế này có thể khiến đối phương yên tâm thêm một chút.
“Anh Trịnh.” Từ Lạc Dương mới vừa gọi một tiếng, đã nhận ra Trịnh Đông đang ở trạng thái cực kỳ nóng nảy: “Ông đây không hắc cái tổ chương trình chết tiệt này, ông đây sẽ không phải họ Trịnh!”
Từ Lạc Dương bèn im miệng.
“Anh xem video hiện trường rồi, nếu lúc đó không phải cậu vừa vặn nằm sấp dưới đường ống cỡ đại, nguyên khối sắt lớn như vậy nện lên đầu cậu, không chết thì cũng bị thương nặng! Cái tổ chương trình chết tiệt này gánh nổi ư? Bây giờ nhìn thấy cậu không xảy ra chuyện lớn, đã muốn tranh thủ thời gian cởi bỏ quan hệ, ước gì nói là cậu cầm tấm sắt tự đập lên chân của mình!”
Nhạy cảm nhận ra khoảnh khắc nghe thấy chữ ‘chết’, Thích Trường An nắm tay mình rất chặt, Từ Lạc Dương vội vàng cười nói: “Anh Trịnh đừng cáu, cáu nữa là hói đầu đó! Với lại từ trước tới giờ số mệnh của em rất may, đây không phải là vừa vặn tránh thoát một kiếp sao?”
Trịnh Đông còn đang nổi nóng, nên không thèm ngồi xuống ghế, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: “Còn có việc này nữa, không phải cậu và Tống Diệu tách ra đi sao, sau khi cậu ta lên tới lầu hai, chỗ đứng ngay góc đối diện, vừa vặn có thể nhìn thấy khối sắt bên đó. Nếu cậu ta không có ác tâm, chắc chắn sẽ nhắc nhở cậu.”
Từ Lạc Dương không nói gì.
“Ai không hiểu suy nghĩ của cậu ta chứ? Nếu như cậu xảy ra chuyện, cho dù là vết thương nhỏ hay vết thương lớn, đều sẽ lập tức rút khỏi việc cạnh tranh nhân vật Đinh Tuyên, cậu ta chỉ cần đứng yên thôi cũng được lợi rồi!”Trịnh Đông mỉa mai: “Nhưng giờ chẳng ai cần phải suy nghĩ nữa, vai diễn này đã quyết định rồi.”
Nghe giọng điệu này đã biết chắc chắn không phải là mình, Từ Lạc Dương đang ăn anh đào, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, bèn vội vàng hỏi: “Ai vậy?”
“Trước đó đã quyết định rồi, kết quả lại vẫn là cái tên đồng bóng Quách Nguy đó.”
Từ Lạc Dương lập tức phản ứng lại: “Chúng ta là dưới tình huống không biết chuyện gì mà phối hợp diễn một màn kịch với Đỗ Nguyễn Lan ư? Vậy nên Đỗ Nguyễn Lan vốn không muốn đổi nam chính, nhưng ông ta lại không muốn tăng cát-sê, nên dứt khoát thả ra tin tức. Chờ sau khi em và Tống Diệu chạy tới cạnh tranh, Quách Nguy khẩn trương, lo nhân vật hay như vậy bị cướp mất, cho nên liên lạc lại với Đỗ Nguyễn Lan?”
“Gần như vậy, bàn tính của Đỗ Nguyễn Lan đánh rất tốt, nên một tiếng trước, Quách Nguy đã ký xong hợp đồng rồi, cát-sê không tăng chút nào, cả quá trình còn rất khách sáo.”
“Nước cờ này khinh người quá đi!” Từ Lạc Dương lại nắm tóc: “Tim em mệt quá! Em vẫn rất thích nhân vật Đinh Tuyên này.”
Trịnh Đông đứng dậy, cố gắng đè ép giọng điệu sợ kích thích bệnh nhân: “Cũ không đi thì mới sẽ không tới, anh sẽ giúp cậu xem thử, có kịch bản hay sẽ gọi cậu.” Anh nhìn băng vải quấn trên đùi Từ Lạc Dương, lại có chút đau lòng: “Dưỡng thương đi, hoạt động lộn xộn mấy ngày nay anh sẽ giúp cậu đẩy lên.”
“Cảm ơn anh Trịnh,” Từ Lạc Dương nghĩ một chút rồi nói: “Đạo diễn Văn làm việc hay nói chuyện đều chậm rì rì, nhưng trình độ xã giao ——” Cậu muốn nhắc nhở Trịnh Đông, xảy ra chuyện như vậy, bên phía đạo diễn Văn và đài truyền hình chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để rũ sạch trách nhiệm của tổ chương trình, dù sao đi nữa cũng muốn đẩy nguyên nhân xảy ra sự cố là do “bất ngờ” hoặc là cá nhân Từ Lạc Dương không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
“Ông ta? Hôm nay anh sẽ cho ông ta mở mang kiến thức, rằng cái gì gọi là quan hệ công chúng!” Trịnh Đông lại bị chọc vào chỗ nóng: “Lúc anh xem video hiện trường, đã copy ra một bản, nếu ông ta thật sự dám không xin lỗi cậu, anh sẽ đối đầu với ông ta!” Nói xong, trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Từ Lạc Dương nghĩ lại có chút không yên lòng, nên cầm điện thoại bấm vào weibo, biết ngay, tin tức cậu vào bệnh viện đã bay đầy trời, mà weibo chính thức của《Hành động tuyệt mật》post tin tức mới, trình độ nghệ thuật hành văn vô cùng cao siêu, cả bài đều biểu đạt sự lo lắng dành cho Từ Lạc Dương, nhưng chẳng hề nhắc tới nguyên nhân tai nạn.
Sau đó lại đi mua thủy quân, nói show thực tế ngoài trời bây giờ, có một số nghệ sĩ vì để thu được nhiệt độ và sự chú ý, thật sự là thủ đoạn gì cũng sử dụng, ám chỉ đến ai thì vô cùng rõ ràng.
Từ Lạc Dương tỉ mỉ xem xong, trong lòng chẳng có cảm giác gì, cậu đoán bên phía Trịnh Đông, chưa tới nửa giờ chắc chắn sẽ đánh trả, thế là tắt màn hình điện thoại, giơ tay kéo ống tay áo Thích Trường An: “Trường An, em muốn về nhà.”
Một giờ sau, Từ Lạc Dương được toại nguyện.
Ngồi trên sô pha, Từ Lạc Dương trực tiếp nằm bẹp trên đùi Thích Trường An, thoải mái nheo mắt lại: “Vẫn là ở nhà tụi mình tốt hơn, ở bệnh viện, em muốn hôn anh một cái cũng không được.”
Cúi đầu chạm lên môi cậu, toàn thân Thích Trường An cũng thả lỏng không ít: “Em muốn ăn gì?”
“Không muốn ăn gì cả.” Từ Lạc Dương lắc đầu: “Ở gần anh như thế này, là đã nhận được rất nhiều sức mạnh rồi.” Nói xong, cậu lại chọt chọt eo Thích Trường An: “Đúng rồi đúng rồi, điện thoại! Em muốn xem tin tức!”
Mới qua chẳng bao lâu, chủ đề Từ_Lạc_Dương_bị_thương đã trực tiếp lên hotsearch. Từ Lạc Dương nghĩ cái hotsearch này chắc chắn do Trịnh Đông bỏ tiền ra mua, cơ mà nhiệt độ thảo luận cực kỳ cao.
Hoàn toàn khác tin tức văn bản do tổ chương trình post lên, Trịnh Đông còn đem hình ảnh đã cắt ghép biên tập của video hiện trường post lên, thế là hoàn toàn không cần thủy quân dẫn dắt, fan cũng đã nổi giận rồi.
“—— Xem xong tay tui đến giờ vẫn còn run! Nếu như Lạc Dương không đi tìm bút! Nếu như nơi đó không phải vừa vặn có đường ống cỡ đại! Nếu như tấm sắt vừa vặn nện xuống đầu Từ Lạc Dương, ai đền Lạc Dương cho tui đây?”
“—— Xem liên tiếp ba lần! Đường ống chặn bốn phía lại rồi, cho dù muốn chạy cũng chẳng chạy nổi! Vậy nên trước lúc quay hình, tổ chương trình cũng không loại bỏ mầm họa hả? Mầm họa dễ thấy như thế, bị mù hả? Có cần tụi này donate mua kính lúp cho tổ chương trình không!”
“—— Đau lòng Lạc Dương của tui, hic, muốn khóc quá TT! Đau lòng Thích tiên sinh, lúc đó chắc chắn bị hù phát điên luôn!”
“—— Người phát ngôn của tổ chương trình bị gì thế? Anh lo lắng anh không yên lòng vậy anh đã nói xin lỗi chưa? Anh có tự trách không? Anh chịu tiền thuốc men không? Bản thảo viết rất tốt! Tình cảm dạt dào luôn! Anh nói xin lỗi chưa? Bởi vì không chết không bị thương nặng, cho nên Lạc Dương phải chịu khổ lần này à?? mời_xin_lỗi”
Xác định sơ sơ tình hình, Từ Lạc Dương bèn thả điện thoại xuống, lại ngồi cạnh Thích Trường An xem ti vi. Mới liếc mắt nhìn qua, chợt từ trên TV nghe thấy giọng nói của mình, cậu hơi ngạc nhiên: “Em đang nói chuyện hả?” Nhìn kỹ lại, mới nhận ra trên màn hình đúng là cậu: “Thành ngữ thịnh điển?”
“Ừm, hôm nay đúng lúc chiếu kỳ này.”
Từ Lạc Dương cào tóc, hơi xấu hổ: “Nhìn thấy mình trên TV thật là kỳ lạ!”Chương trình này cậu quay hơn nửa tháng trước, lúc đó tổ chương trình mời cậu tới tham gia, Từ Lạc Dương còn cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết vì sao lại tới tìm mình.
Về sau mới biết, chương trình này mỗi kỳ sẽ chọn ra năm thành ngữ, mời người nổi tiếng tới tham gia, thông qua diễn xuất, trình bày câu chuyện phía sau thành ngữ này, độ hot của chương trình rất cao.
Sau khi tới, Từ Lạc Dương rút được câu ‘Một chữ đáng giá ngàn vàng’, cậu phải đóng vai một môn khách của Lã Bất Vi, tham gia biên soạn《Lã Thị Xuân Thu》, từ lúc còn trẻ cho tới lúc bạc đầu.
Nhìn mình mặc đồ cổ trang trên tivi, Từ Lạc Dương bèn nghiêng đầu qua, giơ tay chạm vào cằm Thích Trường An, nói: “Vẫn là anh Trường An đẹp hơn em nhiều!”
Tiếp đó, cậu nhìn thấy ngón tay Thích Trường An chọt chọt trên màn hình điện thoại mấy lần, ngay sau đó, điện thoại cậu vang lên tiếng báo tin nhắn, thông báo cậu nhận được chuyển khoản, tổng cộng tệ.
Ngẩn người, Từ Lạc Dương thăm dò mở miệng lần nữa: “Yêu anh.”
Tiếng nhắc nhở vang lên, nhận được tệ.
!!
Một chữ đáng giá ngàn vàng version thực tế!
Từ Lạc Dương kích động, vui vẻ nói tiếp: “Em rất yêu anh.”
Nhận được tệ.
“Em đây thật sự thật sự rất yêu rất yêu anh!”
Nhưng chưa nhận được tệ trong dự tính, môi cậu đã bị Thích Trường An cúi xuống hôn lấy: “Anh cũng vậy, rất yêu rất yêu em.”
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Mình hình như lại bị thả thính rồi!? Tức quá —— thôi bỏ đi, tức không nổi nữa….