Trong khoang xe yên tĩnh mất mấy giây. Lư Địch trước tiên nhìn Từ Lạc Dương, rồi lại nhìn Trịnh Đông, tỏ vẻ mờ mịt: “Vì sao hai anh lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ em nói sai cái gì ư?” Cậu rõ ràng đang nói thật mà!
Chú ý tới khuôn mặt đen thui của Trịnh Đông, Từ Lạc Dương mỉm cười trước, nhưng cậu không dám cười quá rõ ràng, nên đành phải kìm nén mà cười trộm.
Nghe thấy lời Lư Địch, Trịnh Đông trực tiếp không để ý đến việc mất hình tượng mà liếc mắt qua —— Sao lại đem sự thật ra nói bừa thế chứ! Quay đầu lại, anh nhìn về phía Từ Lạc Dương lần nữa, trực tiếp hỏi: “Tình hình trong nhà Thích Trường An, cậu hiểu được bao nhiêu?”
Đối mặt với câu hỏi cực kỳ sắc bén này, Từ Lạc Dương giơ tay gõ gõ đầu mình, cực kỳ thành thật: “Rất ít!”
“…”
Giây phút này, tâm lý cha già của Trịnh Đông lại bắt đầu xuất hiện, anh không nhịn được mà đâm chọc Từ Lạc Dương: “Cậu có thể suy nghĩ trưởng thành lên một chút được không hả? Cậu không sợ người trong gia đình cậu ta không dễ ở chung, hoặc là sẽ đứng ra ngăn cản các cậu ở bên nhau ư?”
Từ Lạc Dương đáp lại một tiếng, ánh mắt hơi lơ mơ —— trước khi xác định được Thích Trường An là người, cậu đã chuẩn bị xong tư tưởng yêu đương vượt chủng tộc, đương nhiên, cũng đồng thời chuẩn bị tâm lý tất cả người nhà của Thích Trường An đều là đại yêu quái.
Cơ mà, những ý nghĩ lung ta lung tung này có lẽ đừng nên nói cho Trịnh Đông biết, cậu cũng cần mặt mũi.
Trịnh Đông thấy vẻ mặt Từ Lạc Dương đổi tới đổi lui, nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, nên giọng điệu dịu xuống: “Gia thế của cậu ta không đơn giản, chuyện này cậu biết chứ?”
Lần này Từ Lạc Dương nghiêm túc gật đầu: “Em cảm nhận được.” Nói xong, cậu không nhịn được mà nhấn mạnh: “Em không ngốc nhá.”
Mặc dù Thích Trường An không nhắc nhiều đến chuyện trong nhà, nhưng mà chưa từng cố ý lừa gạt cậu.
Từ đầu, lúc Thích Trường An dẫn cậu tới Tiêm Đính dằn mặt, những nhà đầu tư kia khách sáo gọi anh là “Thích thiếu gia”. Cho đến sau này lúc cậu quay show thực tế bị thương ở nhà xưởng, Thích Trường An tìm đủ tất cả video giám sát rất nhanh, đây rõ ràng không phải là năng lực mà người bình thường sẽ có. Hơn nữa cấp ba Thích Trường An học ở Westminster, là trường nam sinh quý tộc tư nhân điển hình, không phải ai cũng vào học được.
“Vậy trong lòng cậu có nắm chắc không?” Trịnh Đông biết Từ Lạc Dương bề ngoài trông như chẳng để ý đến việc gì cả, nhưng thực tế trong lòng cậu hiểu rất rõ.
“Có.” Từ Lạc Dương gật đầu: “Em đoán, Trường An chắc là người của nhà họ Thích.”
Lư Địch vẫn chưa phản ứng kịp: “Nhà họ Thích nào?”
“Chính là nhà họ Thích đứng sau khách sạn Brighton.” Từ Lạc Dương giải thích: “Mỗi một khách sạn Brighton, đều sẽ giữ lại một căn hộ trên tầng cao nhất cho Trường An, hơn nữa phong cách trang trí ở mỗi căn đều giống nhau như đúc.”
Cơ mà lúc trước, cậu vẫn luôn tưởng những chỗ đó là sào huyệt yêu quái của Thích Trường An mà thôi.
Sờ sờ mũi, Từ Lạc Dương tự nhiên hơi chột dạ.
Lư Địch vẫn tỏ vẻ mờ mịt, thời gian qua cậu cũng chẳng quan tâm đến những chuyện này lắm, bèn xin Trịnh Đông giúp đỡ: “Anh Trịnh cầu phổ cập giáo dục!”
Trịnh Đông suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại khái là, chuỗi khách sạn Brighton toàn cầu, ngân hàng và quỹ Đồ Linh, bất động sản Đồ Linh, hãng hàng không az, bảo tàng Gorse, đều là của Thích thị.”
Nêu ví dụ lên như vậy liền trực quan hơn rất nhiều, Lư Địch nhanh chóng bị dọa sợ: “Nhiều vậy luôn?”
“Ừm, anh mới kể chưa được một nửa.” Trịnh Đông nhìn ánh mắt vô hồn của Từ Lạc Dương, cố gắng an ủi cậu: “Không sao, cậu đừng cảm thấy áp lực, cậu cũng có rất nhiều tiền, sau này sẽ càng có nhiều tiền hơn nữa.”
Anh biết Từ Lạc Dương từ lúc bắt đầu debut, sau khi có tiền đều sẽ đi mua nhà, cuộc sống cũng không xa xỉ, so với những người cùng tuyến với cậu, chi phí hằng ngày cực kỳ ít ỏi. Vậy nên gom góp đến giờ, tài sản cũng rất lớn.
“Thiệt ra em chả cảm thấy áp lực gì cả.” Có lẽ vì lúc đầu cậu nghĩ Thích Trường An là đại yêu quái, cái điểm khởi đầu của trí tưởng tượng này quá cao, trực tiếp dẫn đến việc về sau đoán được nhà Thích Trường An rất có tiền, cậu cũng chẳng kinh ngạc chút nào: “Dù sao em cũng không ham tiền của ảnh, cho dù ảnh có nghèo rớt mùng tơi, em cũng sẽ yêu ảnh, không chừng vừa vặn có thể bao dưỡng ảnh! Tốt lắm luôn.”
Trịnh Đông: “…” Chí hướng thật là cao cả.
Từ Lạc Dương thở dài, vẻ mặt xoắn xuýt: “Anh Trịnh, anh nói xem đến lúc đó anh trai của Trường An liệu có vụng trộm ném cho em một tấm séc trị giá một tỷ, bảo em rời khỏi em trai anh ta không?”
Trịnh Đông hơi cạn lời, nhưng biết cậu đang căng thẳng, nên anh trả lời: “Chắc là không đâu.”
“Thật không?”
“Ừm, chắc anh ta sẽ cho cậu một tấm séc trống, rồi bảo cậu tự điền số tiền vào.”
“…”
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cậu, Trịnh Đông bật cười: “Thích Trường Ân mười tám tuổi đã thừa kế gia sản, vẫn luôn rất thần bí. Anh nhớ mấy năm trước, trên tạp chí tài chính và kinh tế cấp cao có đăng bài phỏng vấn, hẳn cũng là buổi phỏng vấn duy nhất mà anh ta tham gia.”
Từ Lạc Dương gật đầu, dùng ánh mắt thúc giục Trịnh Đông nhanh kể chuyện.
“Trong đó có một câu hỏi, đối với anh ta trên thế giới này cái gì là quan trọng nhất. Câu trả lời của anh ta là em trai.”
Lư Địch khó khăn lắm mới tỉnh táo lại nói tiếp: “Đây là… cuồng em trai?”
Trịnh Đông gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy nên Lạc Dương, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ở trong mắt Thích Trường Ân, cậu chính là con heo đang vây quanh bó cải trắng trong veo như nước nhà anh ta!”
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra lễ trao giải của liên hoan phim Flanders.
Từ Lạc Dương từ đầu đến chân đều là đồ may riêng của Stu, sau lưng áo khoác âu phục dài màu đen dùng chỉ đen thêu một đóa hoa diên vĩ rất lớn, chỉ có lúc ở dưới ánh đèn mới có thể mơ hồ nhìn thấy. Mà kẹp cà vạt và khuy măng séc cũng đều là tạo hình hoa diên vĩ, cực kỳ tinh xảo.
Mục Lan lần cuối cùng giúp cậu chỉnh lại kiểu tóc, hài lòng nói: “Đẹp lắm, độ chụp ảnh cũng chả có vấn đề gì!” Tiếp đó lại bổ sung: “Trước khi lễ trao giải kết thúc, không được dùng tay đụng vào tóc, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi nhớ rồi, không đụng thì không đụng.” Từ Lạc Dương nói xong, lần thứ hai mươi mốt nhìn xung quanh cửa, đúng lúc này, cửa đóng kín được mở ra từ bên ngoài, cậu bèn nhìn thấy Thích Trường An đi vào.
Nghe tiếng động nhìn về phía cửa, Lư Địch cũng nhìn thấy Thích Trường An, cậu ta ngẩn người, không tự chủ được mà nói: “Đậu móa, trắng trợn ngược cẩu nha!”
Cậu ta nhìn cà vạt thắt trên áo Thích Trường An, rồi lại nghiêng đầu nhìn Từ Lạc Dương, nhận ra hình như giống nhau như đúc, giống nhau từ âu phục thủ công dài màu đen, áo sơ mi trắng, đến cà vạt sẫm màu, ngoại trừ một điểm —— Từ Lạc Dương dùng hoa diên vĩ để trang trí, còn chỉ thêu trên quần áo của Thích Trường An, khuy măng séc và kẹp cà vạt đều là hoa kim tước.
Người ta nói đụng hàng không đáng sợ, ai xấu thì người đó ngượng, nhưng hai người không xấu đứng chung một chỗ, thì chính là bạo kích gấp đôi!
Thích Trường An không chú ý tới ánh mắt của người khác, trực tiếp đứng bên cạnh Từ Lạc Dương, hỏi cậu: “Chuẩn bị xong rồi hả?”
“Ừm, chuẩn bị xong rồi!” Từ Lạc Dương cố gắng thoải mái cười với Thích Trường An, nhưng mới cười được một nửa đã trực tiếp nản chí, lại ôm ngực: “Không được rồi không được rồi, bắt đầu từ hôm qua em vẫn căng thẳng đến bây giờ!”
Trong phòng trang điểm không có người ngoài, Thích Trường An trực tiếp nắm tay Từ Lạc Dương, ghé vào tai cậu khẽ nói: “Không sao, anh vẫn luôn ở đây.”
Từ Lạc Dương cũng nhỏ giọng trả lời: “Được, vậy nếu như em căng thẳng, thì sẽ nghiêng đầu nhìn anh.”
Phương pháp này rất có ích, lúc bước lên thảm đỏ, vô số ánh đèn flash khiến người ta hoa cả mắt, Từ Lạc Dương theo bản năng liếc nhìn Thích Trường An ở bên cạnh, nhịp tim cuối cùng cũng chậm lại một chút. Cậu hít sâu một hơi, đối diện với ống kính lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
Thời gian ở Flanders đang là sáu giờ chiều, còn ở trong nước thì vừa qua tám giờ sáng. Rõ ràng là thời gian làm việc, nhưng số người vào xem livestream đã lên đến con số ngàn vạn. Lúc Thích Trường An và Từ Lạc Dương xuất hiện trên màn hình, số lượng comment đột nhiên tăng lên, livestream cũng bị lag luôn.
“—— A a a a a đồ tình nhân đồ tình nhân! Mị sắp điên rồi! A a a a a a!”
“—— Bộ sưu tập thu đông mới nhất của Stu! Chủ đề hoa cỏ! Trước đó đã có tin bảo Lạc Dương sẽ mặc một bộ tới lễ trao giải Bạch Ngân, không ngờ cậu ấy lại chọn hoa diên vĩ! Thật sự rất đẹp! Cap màn hình đến không dừng được!”
“—— Cổ Thành của mị chung khung hình rồi! Hoa diên vĩ và hoa kim tước đó! Hai người đứng chung một chỗ, thật sự quá đau mắt! Nhan sắc đỉnh cao!”
“—— Chỉ có mình tui cảm thấy mặc đồ tình nhân đi thảm đỏ gì đó, thật sự rất giống đang kết hôn sao?! Được rồi, xin lỗi đạo diễn Trương đứng ở bên cạnh, tui không để ý đến chú!”
“—— Một bộ phim, hai nam chính đồng thời được đề cử nam chính xuất sắc nhất, tương ái tương sát gì đó, không thể chờ đợi thêm được nữa!”
Một đoạn thảm đỏ rất ngắn, nhưng ba người cứ đi rồi lại dừng, nên mất gần mười phút mới đi xong, quay về ống kính, mặt Từ Lạc Dương đều sắp cười đến cứng ngắc.
Gió mùa đông rất lạnh, lúc chụp ảnh, Thích Trường An di chuyển nửa bước, đứng ở đầu gió giúp Từ Lạc Dương chặn lại.
Đạo diễn Trương phát hiện ra, tiếp đó, ông bèn thả chậm bước chân, không đi vào trong phạm vi ống kính, để Thích Trường An và Từ Lạc Dương đơn độc chụp không ít ảnh.
Thích Trường An đã quen thuộc với truyền thông phương Tây, vì thế thường nghe thấy có người dùng những ngôn ngữ khác nhau hô to: “Trường An, nhìn đây nè.” Hai chữ ‘Trường An’ phát âm cực kỳ chuẩn.
Từ Lạc Dương nghe rất rõ, không nhịn được bèn cười tươi hơn một chút. Thích Trường An mắt nhìn về ống kính, khẽ hỏi cậu: “Vui vậy luôn hả?”
“Ừm,” Từ Lạc Dương cũng nhìn về ống kính, nhỏ giọng nhanh chóng trả lời: “Có nhiều người thích anh, tán thưởng anh như vậy, em thấy rất hạnh phúc, Thích Thích của em giỏi lắm.”
Trong lòng mềm mại giống như rơi vào trong mây, mượn cơ hội xếp hàng chụp ảnh, Thích Trường An khoác tay lên vai Từ Lạc Dương, quay mặt về ống kính, khóe môi nhợt nhạt của anh cũng lộ ra một nụ cười nhạt.
Mà cùng lúc đó, trên màn hình livestream trong nước, chỉ cần ống kính quay tới Thích Trường An và Từ Lạc Dương, comment sẽ điên cuồng tăng nhanh.
“—— Máu mũi chảy thành sông rồi á đậu móa! Cửa tủ ở đâu rồi? Mị không tìm được!”
“—— Đứng gần nhau vậy luôn! Cơ mà Trường An và Lạc Dương đều đẹp trai quá đi! Ầy, quá xứng đôi! Tự cảm thấy bản thân đã ngã vào cái hố sâu mang tên Cổ Thành cp rồi!”
“—— Thích tiên sinh của mị trước đây lúc đi thảm đỏ, từ đầu đến cuối đều không cười đó biết không! Cho dù đã tham gia bao nhiêu lễ trao giải, thì đều là một khuôn mặt lãnh khốc không chút thay đổi mà đi hết! Người có cp có khác!”
“—— Xin hãy kết hôn xin hãy kết hôn! Donate tiền lĩnh chứng! Tui bỏ ra chín đồng!”
Sau khi đi hết thảm đỏ tiến vào hội trường, chênh lệch nhiệt độ hơi lớn, Từ Lạc Dương trực tiếp hắt hơi một cái, trong mắt rỉ ra một chút nước mắt sinh lí, trông cực kỳ đáng thương.
Thích Trường An nhịn xuống kích động muốn lau đi đuôi mắt thấm ướt cho cậu, thấp giọng nói: “Ở cửa gió lớn, tụi mình đi vào thôi.”
Lần này, đoàn phim《Lối rẽ》cũng chỉ có ba người họ đến, sau khi ngồi xuống, nhân lúc còn chưa bắt đầu, Từ Lạc Dương trước tiên uống hai viên thuốc cảm đặc trị, dần dần mới cảm thấy thoải mái một chút.
Theo thời gian trôi đi, chỗ ngồi trong hội trường từ từ được lấp đầy, Từ Lạc Dương vốn dùng tay chống cằm, đang ngủ gà ngủ gật, cảm giác thấy Thích Trường An đang gọi mình, cậu mơ màng mở mắt: “Trường An?”
“Ừm, anh đây,” Thích Trường An tiện tay giúp cậu chỉnh lại tóc mái hơi ngổn ngang, nhắc nhở: “Sắp bắt đầu rồi.”
Nghe rõ bốn chữ, Từ Lạc Dương lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng người lại. Chẳng bao lâu sau, ánh đèn trong hội trường bèn tối lại, màn lớn trên sân khấu từ từ kéo ra.
Nhìn sân khấu trao giải, một chùm đèn chuẩn xác chiếu lên chiếc cúp phần thưởng màu trắng bạc, Từ Lạc Dương lắng nghe tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình, ở trong lòng đọc thầm: “Hy vọng Trường An có thể đoạt giải, mình sờ cúp của ảnh là được rồi!”
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tui căng thẳng quá QAQ