Quay lại đoàn phim, gần như tất cả mọi người tình cờ gặp Từ Lạc Dương đều sẽ chúc mừng cậu giành được ảnh đế của giải Bạch Ngân, Từ Lạc Dương cười híp mắt tỏ ý cảm ơn, sau đó bảo Lư Địch lấy những món quà nhỏ đã chuẩn bị trước ra, lần lượt tặng cho từng người.
Hơn nửa tháng tiếp theo, Từ Lạc Dương vẫn chẳng khác gì trước lúc đoạt giải, ngày ngày đều ngâm mình trong đoàn phim, thỉnh thoảng lại ồn ào mấy câu về việc đạo diễn Mạnh thay đổi kịch bản, sau khi ồn ào xong lại cầm kịch bản mới học thuộc lời thoại, rồi lại tiếp tục quay phim.
Trước khi ngủ, cậu sẽ theo thói quen video call với Thích Trường An, nhưng vì quá mệt, thường hay đang nói chuyện lại dựa đầu vào trên gối ngủ thiếp đi.
Ngày Từ Lạc Dương đóng máy, Thích Trường An tới đón cậu. Mạnh Hoa Chương bọc một bộ quần áo bằng nhung dày màu xanh lam, ngồi ở phía sau camera giám sát, vừa nhìn Từ Lạc Dương sau ống kính, vừa nói chuyện với Thích Trường An.
“Lúc trước vẫn luôn ở chỗ anh cậu hả?”
“Vâng, cùng nhau đón lễ Giáng sinh.” Thích Trường An nói, trong giọng nói mang theo một chút ý cười: “Đêm giáng sinh, anh trai cháu còn giúp cháu treo vớ giáng sinh, sáng hôm sau, cháu thấy bên trong thật sự chất đầy đủ loại quà.”
“Nửa đêm cậu ấy lên nhét hả?” Thấy Thích Trường An hơi bất đắc dĩ gật đầu, Mạnh Hoa Chương bật cười haha, hỏi tiếp: “Vậy có phần của Lạc Dương không?”
“Có, cũng dùng một chiếc vớ giáng sinh cỡ lớn để đựng, số lượng còn nhiều hơn cả cháu.”
Lúc này, Từ Lạc Dương sau máy quay đã chuẩn bị xong, trên người cậu mặc đồng phục đại học, áo khoác âu phục màu đen, áo len ca rô phối với sơ mi trắng, cà vạt thắt hơi lệch, ba lô màu đen đeo trên vai trái, bên cạnh để một chiếc xe đạp cũ kĩ.
Cậu ngồi lên xe đạp, hai tay cầm tay lái hơi gỉ sét, rồi liếc mắt nhìn Mạnh Hoa Chương. Mạnh Hoa Chương đứng dậy ra dấu, thư ký trường quay vội vàng đánh bảng: “《Đảo ngược thời không》cảnh đoạn lần !”
Du Tố đạp xe đạp trượt xuống cầu hình vòm, thắng gấp một cái dừng lại trước thư viện, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng ‘két’. Hắn trông mới hai mươi mấy tuổi, nhưng trong đôi mắt lại có chút nặng nề không giống với cái tuổi này, càng đến gần thư viện, bước chân của hắn lại càng hoảng loạn.
Thích Trường An vẫn nhớ nội dung kịch bản, đây là lần đầu tiên Du Tố do Từ Lạc Dương sắm vai đảo ngược thời không, quay về lúc mình lên đại học.
Sau khi ngăn cản cái chết của mẹ thất bại, hắn bắt đầu tìm đọc hàng loạt tài liệu, làm thí nghiệm, muốn ngăn cản giáo viên hướng dẫn của mình đưa ra cái lý luận sai lầm kia. Mặc dù từng thất bại một lần, nhưng trong lòng hắn vẫn tràn đầy hy vọng.
“Đây chính là chỗ khó của vai Du Tố.” Mạnh Hoa Chương nhìn Từ Lạc Dương đang trang điểm lại, nói với Thích Trường An: “Ở mỗi một điểm thời gian khác nhau, tâm trạng trong lòng nhân vật Du Tố đều không giống nhau, mức già yếu của vẻ ngoài cũng khác nhau. Vậy nên Lạc Dương phải tuyệt đối nắm bắt chính xác ở thời điểm nào, trạng thái tâm lý của nhân vật là như thế nào.”
Nhìn cảnh tượng Từ Lạc Dương xuống khỏi xe đạp, một lần nữa cất bước đi về hướng cửa thư viện, giọng Thích Trường An chắc chắn: “Em ấy làm rất tốt.”
“Đúng vậy, cậu ấy làm rất tốt, cực kỳ tốt.” Bởi vì mỉm cười, nếp nhăn ở bên khóe mắt Mạnh Hoa Chương càng trở nên rõ ràng: “Cậu ấy thật sự còn tốt hơn so với mong muốn của tôi, tôi rất vui khi thấy diễn xuất của cậu ấy tiến bộ nhanh như vậy, cậu ấy rất có thiên phú, còn cực kỳ cố gắng, người như vậy rất đáng sợ, bởi vì chúng ta hoàn toàn không biết điểm cuối và giới hạn của người đó ở đâu.”
Thấy Thích Trường An gật đầu, hơn nữa còn chăm chú nhìn Từ Lạc Dương, Mạnh Hoa Chương đổi đề tài, hỏi anh: “Cậu có định đóng phim nữa không?”
Thích Trường An thu tầm mắt lại, nghiêm túc trả lời: “Vẫn quay, nhưng một năm nhiều nhất chỉ quay một bộ, mặc dù anh trai cháu vẫn luôn tôn trọng sự lựa chọn của cháu, nhưng cháu vẫn muốn giúp đỡ anh ấy, những năm này, anh ấy rất vất vả.”
Mạnh Hoa Chương gật đầu: “Ừm, vậy đến lúc tôi có kịch bản thích hợp thì sẽ liên lạc với cậu,” nói xong lại nhấn mạnh: “Phải ưu tiên cân nhắc việc hợp tác với tôi đó.”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
Đoạn này quay đi quay lại năm lần, xác định đạt đến hiệu quả mà mình muốn, Mạnh Hoa Chương mới hô “Dừng”, sau đó nâng giọng nói: “Chúc mừng đóng máy!” Staff còn lại cũng sôi nổi chúc mừng.
Từ Lạc Dương nhận lấy áo lông Lư Địch đưa tới, bọc mình lại thật nhanh, lạnh đến nỗi nhảy tại chỗ mấy lần, sau đó cậu cúi chào thật sâu: “Cảm ơn mọi người, vất vả rồi!”
Cùng Thích Trường An quay về nơi ở, Từ Lạc Dương trực tiếp ngã xuống sô pha, cậu ngẩn người một lúc rồi nói: “Mặc dù trong lòng vẫn luôn tính nhẩm thời gian đóng máy, nhưng lúc thật sự đóng máy, lại cảm thấy hơi——” cậu suy nghĩ một lát, không nghĩ ra nên dùng từ gì để diễn tả mới tốt, nên theo bản năng nhìn về phía Thích Trường An.
“Mất mát.”
“Đúng vậy, chính là mất mát!” Ngồi xếp bằng trên sô pha, Từ Lạc Dương dùng tay trái chống cằm, nói: “Du Tố là vai diễn phức tạp nhất, cảm xúc có lớp lang nhất, cũng là nhân vật mà em có cảm giác nhất từ trước đến nay.”
Vừa nói, cậu vừa ngẩng đầu nhìn Thích Trường An: “Lúc đóng máy, anh có cảm giác như vậy không? Giống như là phần linh hồn thuộc về vai diễn ở trong cơ thể đang từ từ trở nên nhạt nhòa, rồi chậm rãi biến mất?”
“Có, anh cũng có cảm giác như vậy.” Thích Trường An nghiêm túc gật đầu: “Cho đến bây giờ, anh vẫn nhớ kỹ lời thoại của từng nhân vật anh từng diễn.”Nói xong, anh thay đổi giọng điệu nói: “Đường rất tối, muốn đi cùng tôi không? Tôi chính là ánh sáng mặt trời.”
Là lời thoại của A Hồi trong《Bão tuyết》.
Nhưng nghe thấy Thích Trường An đọc lời thoại này, trí nhớ trong nháy mắt liền được khơi gợi, tai Từ Lạc Dương lập tức đỏ lên. Cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu gặp Thích Trường An, là lúc cậu đứng trên sô pha trong căn phòng đi thuê ở trấn Tần Lí, đang cùng đọc lời thoại với màn ảnh, trên tay còn phất một cái khăn.
Thấy Từ Lạc Dương xấu hổ, Thích Trường An lại cười nói: “Em nói em sẽ đi theo anh, đường quá tối, em sẽ cầm đèn pin.”
Anh nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Từ Lạc Dương, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu.
Từ Lạc Dương nghiêng người qua, nửa quỳ nửa nhoài vào trên ghế sô pha, hai tay vòng lấy eo Thích Trường An: “Nói phải giữ lời, tuyệt đối sẽ không đi mất!”
Sau khi phim đóng máy, ngày hôm sau Từ Lạc Dương liền bay về nước, cùng Thích Trường An tham gia buổi công chiếu đầu tiên của《Lối rẽ》tổ chức ở thành phố B.
Ngồi ở hàng đầu tiên, nhìn trên màn hình lớn, Hứa Trạm do Thích Trường An sắm vai đang vừa cẩn thận vừa kiềm chế chung sống với Tần Triều, mỉm cười với Tần Triều. Sau khi chân tướng giết người bị vạch trần, trong mắt đều là sự tĩnh mịch, Từ Lạc Dương rất không tiền đồ trực tiếp đỏ cả mắt.
Đạo diễn Trương ngồi bên cạnh cậu, nhận ra giọng Từ Lạc Dương không bình thường, tới gần nhỏ giọng hỏi: “Lạc Dương cậu khóc hả?”
Từ Lạc Dương hít hít mũi, mặc dù rất mất mặt, những vẫn thừa nhận: “Vâng, nhưng cũng chỉ rơi hai giọt nước mắt! Hai giọt thôi!”
“Hai giọt cũng là khóc, nhưng mà cậu cũng đã khóc, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Quả nhiên, hai giờ sáng, đợt công chiếu đầu tiên đã lục tục chiếu xong phim, trên weibo, khu vực bình luận của đề tài về Từ Lạc Dương, Thích Trường An cùng với Cổ Thành cp đã đầy nghẹt bình luậ.
“—— Khóc sưng cả mắt, mai còn phải đi làm nữa! Cổ Thành, mấy người đền nước mắt cho tui đi! Cứ ôm tâm lý may mắn mãi, không ngờ sau cùng Hứa Trạm lại đè lên ngón tay Tần Triều, bóp cò súng, nổ một phát vào trái tim mình, huhuhuhu bạo khóc! ‘Nếu như phải chết, xin hãy để tôi chết trong tay cậu’, Hứa Trạm thật sự rất đáng thương! Ngược ngược ngược!”
“—— Đánh call! Tui phải coi lần! lần! Đợi chút, để tui đi lấy một hòm giấy mang theo bên người trước đã! Tiện thể @ mọi người, Tần Trạm cp có thể lên sàn rồi! Quỳ cầu HE! Đừng ngược!”
“—— Cuối cùng cũng biết vì sao Thích Trường An và Từ Lạc Dương lại đoạt được song ảnh đế của giải Bạch Ngân rồi, cực kỳ xứng đáng! Mỗi một cảnh mỗi một biểu cảm và động tác nhỏ bé đều xử lý cực kỳ tốt, không ngủ nữa, trực tiếp coi lần ! Người qua đường chuyển thành fan!”
“—— Chỉ có mình tui cảm thấy bài hát cuối phim thật sự rất hay ư? Tất cả mọi người ở sảnh chiếu phim đều nghe hết bài hát cuối phim mới rời khỏi sân khấu. Nhạc và lời đều là của Lạc Dương nhà tui đó, hic hic hic, để nghe bài hát cuối phim, tui cũng phải xem thêm lần nữa!”
《Lối rẽ》công chiếu ba ngày, doanh thu phòng vé phá vỡ , tỉ, trực tiếp giành được quán quân phòng vé ngày đầu tiên và doanh thu. Mà ca khúc cuối phim《Lối rẽ》do Từ Lạc Dương viết lời và sáng tác nhạc lại nổi lên như một hiện tượng, bay lên vị trí số một của các bảng xếp hạng ca khúc mới và ca khúc của năm.
Trong khoảng thời gian ngắn, tên của Thích Trường An và Từ Lạc Dương lại chiếm trọn các đầu đề lớn, ngay cả mấy câu như ‘Từ Lạc Dương uống nước khoáng’ cũng được đẩy lên hotsearch, có thể thấy được độ hot rất cao.
Dữu Lê Ent.
Từ Lạc Dương nghiêng ngả trên sô pha trong văn phòng, đang xem chủ đề trên weibo —— Tần_Triều_có_biết_Hứa_Trạm_thích_cậu_ấy_không, phía dưới đã tranh cãi đến ngất trời rồi. Rất nhiều chi tiết nhỏ đến bản thân Từ Lạc Dương cũng không chú ý tới, đều bị tìm ra làm bằng chứng, cực kỳ lợi hại.
Cậu đang xem cực kỳ say sưa, thỉnh thoảng còn cùng Diệp Thiểm Thiểm thảo luận một chút, bèn nghe thấy Trịnh Đông hỏi: “Tiếp theo đây cậu định làm gì?”
Ngẩng đầu nhìn Trịnh Đông, Từ Lạc Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên《Đảo ngược thời không》, trong tháng này chắc sẽ gọi em quay lại quay bổ sung. Lúc trước đạo diễn Trương nói với em, phải phối hợp để tuyên truyền phim, có lẽ phải lên hai ba chương trình. À đúng rồi, đạo diễn Mạnh cũng nói, cuối năm nay,《Đảo ngược thời không》sẽ được đưa đến liên hoan phim, chú ấy bảo em phải chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ giành được một giải thưởng lớn.”
Trịnh Đông trực tiếp ném một cái liếc mắt qua: “Cho dù có giành giải thưởng, thì cũng là chuyện của cuối năm, mấy tháng nay cậu muốn làm gì? Nhận phim tiếp hay là ra album? Dù sao thì trước tiên cũng phải chọn một mục tiêu lớn.”
Nói đến vấn đề này, vẻ mặt Từ Lạc Dương chợt trở nên nghiêm túc: “Anh Trịnh, em muốn ra album.”
“Được, album này của cậu hai năm nay vẫn còn để trống, đúng là nên ra rồi.”Nhìn vẻ mặt của Từ Lạc Dương, Trịnh Đông luôn cảm thấy có chút không ổn, anh thu lại nụ cười trên mặt: “Nói đi, có phải cậu lại định làm con thiêu thân đúng không?”
Từ Lạc Dương hơi xấu hổ mỉm cười, phủ nhận ba lần: “Không, em không có, thật sự không có!”
Cậu càng phủ nhận, trái tim Trịnh Đông càng lạnh, bưng ly cà phê uống một ngụm cà phê nóng, Trịnh Đông cố gắng khiến cho tính khí mình nhã nhặn một chút, chuẩn bị tâm lý xong anh nói: “Cậu nói đi.”
Từ Lạc Dương cẩn thận mở lời: “Em muốn ra một album, bảy bài hát em đã viết xong sáu bài, thêm vào《Lối rẽ》, thì có bảy bài.”
“Nói điểm chính.”
“Oh,” Từ Lạc Dương tăng nhanh tốc độ nói: “Tên album em muốn đặt là《Trường An》.”
Sau khi nói xong, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, một giây sau, bèn nghe thấy một tiếng ‘choang’, giống như có thứ gì đó rơi trên mặt đất. Từ Lạc Dương cẩn thận mở mắt trái liếc một cái, liền thấy mình dọa cho ly cà phê trong tay Trịnh Đông rơi mất. Nhất thời, trong lòng cậu tràn ngập áy náy: “Anh Trịnh, anh bình tĩnh!”
“Bình tĩnh? Bình tĩnh không nổi!” Trịnh Đông giơ tay xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch: “Có phải ngay cả bài hát chủ đề cậu cũng viết xong rồi không?”
“Đúng rồi đúng rồi! Sao anh biết?” Giọng nói lập tức vui vẻ, phát hiện tình hình không đúng lắm, Từ Lạc Dương bèn nhẹ ho khan một cái, khiến bản thân mình bình tĩnh lại, không đâm vào trái tim Trịnh Đông nữa: “Lúc đi gặp phụ huynh thì linh cảm đến, chỉ tốn hai ngày là em đã viết xong, tên bài hát cùng tên với album, tên là Trường An.”
Trịnh Đông nhìn Từ Lạc Dương, đỡ trán, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh vậy lại chẳng cảm thấy ngạc nhiên chút nào.” Anh lại lần nữa nhìn về phía Từ Lạc Dương: “Cậu thật sự rất giống ba cậu, sau khi treo trên một cái cây, thì sẽ kiên quyết không chịu xuống.”
Từ Lạc Dương vẫn mỉm cười: “Trường An tốt như vậy, em không xuống đâu!” Tiếp đó lại hỏi: “Anh Trịnh, vậy album ——”
Xua xua tay, Trịnh Đông cũng sắp ném bình đập đồ: “Muốn làm thì làm đi, anh sẽ đi nói chuyện với cấp trên.”
“Cảm ơn anh Trịnh!” Từ Lạc Dương tự giác đi tìm một ly cà phê mới, rót đầy một ly cà phê đưa tới.
Ân cần như vậy, việc này làm Trịnh Đông hơi cảnh giác: “Có phải vẫn còn yêu cầu không?”
“Đúng vậy!”
“…”
Trịnh Đông đặt ly cà phê trên mặt bàn, để tranh việc lát nữa lại làm rơi vỡ thêm một cái: “Cậu nói đi.”
“Sau khi ra album, em muốn mở một tour concert.” Từ Lạc Dương hạ thấp giọng: “Cũng có tên như vậy.”
“Trường An?”
“Trường An.”
Trịnh Đông ôm ngực: “Anh còn nói sao mấy ngày nay toàn mơ thấy ác mộng, hóa ra là ứng với cái này!”
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Mỗi ngày đều phải cố gắng phá cửa tủ!